Chương 30: Tham ăn (3)

“Hai tiểu tổ tông của tôi, tại sao lại chạy tới đây? Làm anh sợ chết khϊếp.” Tiếu Khải đi vệ sinh quay lại, trên cầu trượt không có ai, bây giờ anh nhìn thấy hai đứa ở cùng nhau, thở thật nhẹ nhõm.

Hoắc Đào Đào nhìn anh, gác tay lên rung đùi đắc ý nói: “Anh nói xem anh là người lớn như vậy, đi nhà vệ sinh mà cũng lạc đường, chao ôi, người lớn như vậy cũng không được nha “

Tiếu Khải vẻ mặt khó hiểu, chuyện gì đã xảy ra, khiến Hoắc Đào Đào cảm thán như vậy.

“Tham ăn thật khổ.” Hoắc Đào Đào chậm rãi nói thêm.

Thương Vấn Tinh cùng Tiếu Khải dang hai tay ra, cả ba bước đi theo nhịp bước của Hoắc Đào Đào.

Tiếu Khải gãi gãi huyệt thái dương, vừa rồi rõ ràng Thương Vấn Tinh còn không thích Hoắc Đào Đào lắm, mới mấy phút không gặp, sao mà đột nhiên cảm thấy thay đổi tốt hơn rồi?

Thế giới của trẻ con, vách tường bên trong khó hiểu.

Sân chơi công cộng dù gì cũng chỉ có quá mấy thứ đồ chơi đơn giản, Hoắc Đào Đào chơi chưa được bao lâu, liền không còn hứng thú.

Tiếu Khải xem đồng hồ, liền đề nghị đưa bọn chúng ra ngoài ăn trưa.

Anh nộp bài tập trước hạn rồi dẫn hai đứa trẻ con đến một nhà hàng nổi tiếng theo chủ đề dành cho trẻ em, phòng ăn được chia thành nhiều chủ đề như Doraemon, Hoa tiên tử, Thế giới đại dương các loại.

Tiếu Khải thậm chí còn không nghĩ tới, cứ nghĩ rằng Hoắc Đào Đào nhất định sẽ chọn chủ đề Hoa tiên tử, nhưng khi Hoắc Đào Đào nhìn thấy chủ đề Thiên đường khủng long, hai mắt cô liền sáng lên.

“Đào Đào muốn đến phòng đó.”

Thương Vấn Tinh gật đầu phụ họa, phẩm vị thật tốt.

Tiếu Khải cau mày, khiếu thẩm mỹ của bé gái bây giờ thật sự không thể hiểu nổi.

Từng con khủng long lớn được vẽ trên tường trong phòng ăn chủ đề khủng long, Hoắc Đào Đào rất thích thú, dừng lại trước một bức tranh.

Thương Vấn Tinh chủ động giới thiệu: “Đây là khủng long bạo chúa.”

“Khủng long bạo chúa?” Hoắc Đào Đào lẩm bẩm nói, “Đây không phải là đại Thao Thiết sao?

Trong lòng cô, ba được mẹ cô miêu tả là như thế này, rất uy phong.

“Đại Thao Thiết gì cơ, đây là khủng long bạo chúa, một loại khủng long.”

Hoắc Đào Đào vẻ mặt trầm ngâm.

“Đừng để ý khủng long bạo chúa hay đại Thao Thiết, bây giờ nó cũng không tồn tại, tới gọi đồ ăn đi.” Tiểu Khải chào hỏi.

Tiếu Khải mở menu đưa cho hai đứa trẻ đối diện: “Muốn ăn gì thì gọi, anh không thiếu tiền.”

Thương Vấn Tinh lạnh lùng trả lời: “Có tiền cũng không thể lãng phí.”

“Cậu nhóc này thật không đáng yêu.” Tiếu Khải tức giận.

Thương Vấn Tinh lầm bầm: “Con trai cũng không cần đáng yêu.”

“Oa!” Hoắc Đào Đào mở menu, ánh mắt nhìn như nở hoa.

Vì là nhà hàng dành cho trẻ em nên đồ ăn bên trong làm ngon và hết sức đẹp mắt, các món đều có hình dáng những con vật nhỏ.

“Cái này, cái này, Đào Đào muốn ăn.” Hoắc Đào Đào nhấp một ngụm nước.

Tiếu Khải vung tay lên: “Gọi món.”

Người phục vụ đến gọi món, nhìn thấy cô bé hướng về phía thực đơn chỉ điểm một trận, liền gợi ý: “Anh này, không biết anh có muốn tham gia các hoạt động gia đình của chúng tôi không?”

Tiếu Khải: “Nội dung là gì?”

Người phục vụ nói: “Là như thế này, bên chúng tôi có một khu buffet, lát nữa sẽ tổ chức một trò chơi nhỏ “xem ai úp đĩa trước“.”

“Nội dung trò chơi là một phụ huynh dắt một bé theo, để bé đi lấy thức ăn, trong vòng một tiếng, xem gia đình nào ăn nhanh nhất nhiều nhất sạch sẽ nhất thì sẽ thắng. Nhóm nào thắng cuộc không chỉ được miễn phí, mà còn miễn phí Thẻ giảm giá VIP của nhà hàng sẽ được giảm giá 50% sử dụng trong vòng nửa năm, nếu thua chúng tôi cũng sẽ giảm giá 20% đối với đồ ăn đã lấy. “