Chương 35: Co Người Tham Ăn Không Được Ăn. (1)

Không nghĩ tới anh thật sự là "há miệng chờ sung" được một chút manh mối, Chu Thành buổi trưa ra bên ngoài đến nhà hàng ăn cơm, sau đó cũng không có trở lại công ty, mà là đi mấy phòng bất động sản để xem nhà.

Tất cả những gì anh nhìn đều là những khu phố tương đối cao cấp, không một căn nào trong số đó không tới sáu hay bảy triệu.

Tuy nhiên, công ty quản lý của Chu Thành thực ra không phải là một công ty lớn, thậm chí sự nổi tiếng của TheFly cũng không nằm trong kế hoạch của họ, giai đoạn đầu về cơ bản là Thương Vấn Thanh kéo theo cả nhóm. Toàn bộ công ty cho tới bây giờ cũng chỉ thúc đẩy một nhó có danh tiếng, đồng nghĩa với việc thu nhập trước đây của Chu Thành không hề cao.

Theo tìm hiểu được biết, gia đình Chu Thành vẫn đang thuê một căn hộ ở Bắc Kinh.

Giờ đây, ngay cả khi TheFly trở nên nổi tiếng, anh ta với tư cách là một người quản lý cũng không thể có khả năng mua được một căn nhà đắt đỏ như vậy trong thời gian ngắn.

Sau khi nghe Thương Văn Thanh kể lại, Tiếu Khải sờ cằm: "Ý anh là Chu Thanh làm giàu bất chính, sự bất chính này có liên quan đến việc anh bị hãm hại."

Thương Vấn Thanh: "Nếu không tôi cũng không thể nghĩ ra nguyên nhân khác."

“Tại sao hãm hại cậu lại có thể phát tài chứ?” Tiếu Khải không thể hình dung ra được.

Trong mắt Thương Vấn Thanh lóe lên một tia lạnh lùng: "Phía sau anh ta còn có người khác."

“Có người sai anh ta làm chuyện này!” Tiếu Khải tức giận nói, “Rốt cuộc ai có thù sâu như vậy với cậu, muốn hại cậu như vậy, bắt được tôi nhất định phải lột sạch da của anh ta.”

Thương Vấn Thanh nhớ lại tất cả những chuyện xảy ra từ khi anh ra mắt tới nay, anh cũng muốn biết người đó là ai.

Cùng lúc đó, Chu Thành sau khi xem mấy căn chung cư, quay trở lại công ty, đi thẳng đến một phòng nghỉ.

Chủ nhân của văn phòng là Trịnh Triều, thần tượng nổi tiếng nhất của công ty vào thời điểm hiện tại, anh ta đã kế nhiệm Thương Vấn Thanh trở thành nhóm trưởng của TheFly và trở thành gà đẻ trứng vàng mới của công ty, chế độ đãi ngộ cũng là tốt nhất.

Trịnh Triều đang trang điểm, thấy Chu Thanh bước vào, liền ra hiệu cho thợ trang điểm đi ra ngoài trước.

“Tìm tôi có chuyện gì?” Trịnh Triều lấy keo xịt vào tóc.

Chu Thành cũng không vòng vo, trực tiếp hỏi: "Nói xong việc sẽ có năm triệu, khi nào thì mới đưa cho tôi?"

Trịnh Triều giọng điệu không nhanh không chậm: "Vội vàng cái gì, chuyện còn chưa làm xong, khi nào xong việc sẽ có."

“Còn chưa xong?” Chu Thành hỏi dồn dập, “Thương Vấn Thanh đã sa sút đến độ phải hát ở quán bar, cậu còn muốn như thế nào?

“Ban đầu nói, chỉ cần tôi bỏ một ít cần sa vào vali của cậu ta, cũng không có nói còn có tiếp theo.” Chu Thành hiển nhiên rất bất mãn.

Trịnh Triều vỗ vỗ vai hắn: "Đừng nóng giận, tôi cũng không bắt anh đi gϊếŧ người phóng hỏa, tất cả những gì tôi muốn là Thương Vấn Thanh không thể bò dậy nổi nữa."

"Cậu ta bây giờ đã không thể dậy nổi rồi."

"Điều đó không chắc chắn, dù gì sự cố sử dụng ma túy đã không đập chết cậu ta được", Trình Triều nói. "Thương Vấn Thanh, cậu ta rất hiểu chuyện, thông minh và sẽ không chấp nhận thất bại, chỉ cần cho cậu ta một cơ hội, cậu ta sẽ nắm lấy nó không buông. Một khi cậu ta xoay mình và phát hiện ra rằng anh đã hại cậu ta, sẽ như thế nào? "

Trịnh Triều nói sâu xa: "Có lẽ hiện tại cậu ta đã bắt đầu bí mật điều tra anh."