Chương 38: Miệng Muốn Nổ (1)

Cậu suy nghĩ một chút rồi nói: "Được rồi, chúng ta sử dụng số chứng minh thư của anh trai, nhưng không thể nói cho anh ấy biết."

“Được được.” Hoắc Đào Đào gật đầu nở nụ cười ngọt ngào.

Thương Vấn TInh bắt đầu lên kế hoạch: "Ở nhà vẫn còn một chiếc điện thoại di động, cậu đừng nói với anh trai số tiền hôm nay kiếm được, chúng ta cần tiền để mua đồ ăn, đây gọi là chi phí."

Hoắc Đào Đào hâm mộ mà nhìn cậu: "Tinh Tinh, cháu biết thật nhiều."

Thương Vấn Tinh hơi nâng cằm: "Đây đều là chuyện nhỏ."

"Tuy nhiên, mình nghe nói đôi khi người làm đồ ăn và phát sóng sẽ bị mọi người mắng, cậu có được hay không? Đừng để đến lúc bị mắng rồi lại khóc nhè."

Hoắc Đào Đào nắm chặt quả đấm nhỏ, giọng nói nhỏ tràn đầy kiên định: "Là chủ của gia đình, chịu khổ một chút cũng không phải chuyện lớn."

“Hôm nay dì không đi bar với cháu à?”

Thương Vấn Thanh rất ngạc nhiên, Hoắc Đào Đào không phải rất thích nghe anh ta hát sao?

Hoắc Đào Đào gật đầu: “Cháu trai lớn tự đi đi, hôm nay Đào Đào sẽ không đi cùng cháu đâu.”

Khóe miệng Thương Vấn Thanh giật giật, rốt cuộc là ai đi cùng ai cơ chứ?

“Còn em thì sao, em cũng không đi cùng anh à?” Thương Vấn Thanh rất nghi ngờ vì sao ngay cả Khương Vấn Tinh cũng không náo loạn đòi đi cùng. Chẳng phải hai ngày trước còn nổi giận mấy lần vì anh ta không dẫn nó theo sao.

Hơn nữa, trước đó Khương Vấn Tinh còn tức giận nói rất ghét Hoắc Đào Đào. Hiện tại chuyện gì đang xảy ra vậy, hai đứa nhỏ này đứng trên cùng một mặt trận, cũng không thân nhau đến mức này chứ? Chuyện quái quỷ gì đã xảy ra lúc anh ta vắng nhà vậy?

Thương Vấn Tinh tất nhiên không thể bình tĩnh giống như Hoắc Đào Đào, đối mặt với sự truy hỏi của anh trai, trên mặt còn mang theo một chút khẩn trương và chột dạ.

“Cô giáo giao bài tập về nhà, ban ngày đi chơi với anh Tiêu Khải nên vẫn chưa làm bài, em còn phải làm bài tập về nhà.”

“Thật sao?” Khương Vấn Thanh nghi ngờ.

“Thật sự.” Khương Vấn Tinh và Hoắc Đào Đào đồng thanh đáp.

Thương Vấn Thanh nhìn kỹ vẻ mặt hai đứa trẻ, vẫn luôn có cảm giác không đúng, nhưng anh ta thực sự không nghĩ ra nguyên nhân là gì. Trên thực tế, không đưa hai đứa nhỏ đi cùng là chuyện tốt, dù sao thì những nơi như quán bar không thích hợp với bọn trẻ vị thành niên.

“Vậy hai đứa ở nhà phải ngoan ngoãn nghe lời, anh đã đóng tất cả các cửa sổ rồi, tuyệt đối không được tự ý mở cửa rồi trèo qua cửa sổ, không được mở cửa cho người lạ, không được động vào khí gas trong nhà bếp, nghe thấy không?”

Thương Vấn Thanh dặn dò đi dặn dò lại: “Tinh Tinh, em lớn tuổi hơn, phải chăm sóc tốt cho Đào Đào nhé.”

Hoắc Đào Đào mở miệng nhắc nhở: “Là Đào Đào chăm sóc Tinh Tinh mới đúng, Đào Đào mới là người lớn.”

“Được rồi, cả hai phải chăm sóc lẫn nhau, đừng cãi nhau nữa.”

“Không có, Tinh Tinh và Đào Đào là bạn tốt.” Hoắc Đào Đào nắm bàn tay bé nhỏ của Thương Vấn Tinh.

Thương Vấn Thanh thấy vậy thì hơi yên lòng: “Tinh Tinh, em có điện thoại di động, nếu có chuyện gì phải gọi điện thoại ngay cho anh, nếu không thì phải đi tìm bà Ngô ngay bên cạnh nhờ giúp đỡ.”

“Em biết rồi.”Thương Vấn Tinh ngoan ngoãn gật đầu.

“Cháu trai lớn, mau đi đi, hát thật hay vào nhé, cô lên.” Hoắc Đào Đào nắm chặt tay nhỏ.

Thương Vấn Thanh lại kiểm tra cửa sổ, điện nước, sau đó lưu luyến đi ra ngoài.

Thương Vấn Thanh vừa đi, Hoắc Đào Đào và Thương Vấn Tinh liếc nhau, lập tức bắt đầu kế hoạch ‘ăn phát kiếm tiền’ của hai người.