Chương 17: Vịt Nướng Mật Ong

"Thả muội ra, huynh ... huynh muốn làm gì ? Huynh muốn ... ăn ta sao ? Người ta ... người ta còn nhỏ mà !!"

Lâm Bạch: ...

Bà cô trẻ à! Trí tưởng tượng của bà cô hơi bị quá phong phú rồi đó. Lão phu không hề có hứng thú với nữ nhân ... ít nhất là với loại thân thể còn ấm. Huống chi ngươi còn trẻ như vậy !!

Lâm Bạch sau khi đến nơi được ghi chú trên cái ngọc giản mà Bạch Chính Thuần vừa đưa liền bế Nhu Hân Hân bỏ xuống dưới đất.

Nhu Hân Hân khoanh tay giận dỗi nhìn đi hướng khác, nàng không thèm nhìn cái mặt ngốc ngốc của Lâm Bạch.

Lâm Bạch đương nhiên không hề quan tâm. Hắn đứng trước cái động phủ mà quan sát. Hắn thấy nơi đây là một cái hang động nhỏ nhưng đã bị một loại trận pháp nào che lấp hắn nếu hắn không khởi động Tử Đồng thì không cách nào nhìn vào bên trong được.

Hắn sau đó đưa miếng ngọc giản trước trận pháp, ngay lập tức trận pháp xuất hiện một loại ba động nào đó rồi từ từ hiện ra một cánh cửa đá. Hắn liền ung dung đi vào bên trong.

Nơi này khá tiện nghi, bên trong là có đầy đủ bàn ghế, giường ngủ, một mảnh linh điền nhỏ để trồng linh thảo và một ao nước nhỏ. Không khí ở đây thì thoáng mát, dù ở trong động nhưng không hề ngôp ngạt một chút nào.

Bỗng có một bàn tay nhỏ mềm mại hướng cái hông đáng thương của hắn mà nhéo, lần này nàng rất dùng lực, dù hắn là Huyết Nhật Thần Thể mà cũng thấy sắp bầm tím đến nơi.

"Đau ... đau a~. Nhu tiểu tiên nữ tha mạng, tiểu nhân biết lỗi rồi !!"

"Hứ, coi huynh còn dám bỏ ta lại một mình hay không."

Nói rồi nàng tự do đi lại trong động phủ của Lâm Bạch như thể đây là nhà của mình.

"Chậc chậc, không hổ là Huyết Nhật Thần Thể được tông môn trọng điểm bồi dưỡng, nơi này so với động phủ của muội thì Linh Khí còn nồng đậm hơn."

— QUẢNG CÁO —

Lâm Bạch thấy cô nhóc đi loanh hoanh hết đá cái này rồi đυ.ng cái kia liền vừa buồn cười mmaf vừa bực mình.

Hắn bước lại, hướng cái trán nhỏ của nàng mà gõ.

"Bà cô trẻ, đây là phòng của nam nhân a~. Một nữ nhân như ngươi tùy tiện vô đây làm gì ?"

Mặc dù Lâm Bạch chỉ dùng tay gõ nhẹ nhưng nàng lại lấy tay bưng trán như thể vừa rồi hắn vừa ức hϊếp nàng.



"Ta thích đó ! Ngon huynh lại đánh ta xem."

Nói rồi nàng nằm ềnh ra trên giường của Lâm Bạch.

Hắn nhìn nàng như vậy cũng có chút bó tay. Nữ nhân là một đám phiền phức, hắn thà đánh nhau với mười con Quỷ Vật còn hơn ở chung với một cái nữ nhân.

Động phủ cũng không còn gì để xem, nên hắn lại đi ra ngoài hóng gió. Để mặt cho Nhu Hân Hân đang nằm lăn lộn trên giường một mình.

"Huynh ... huynh lại dám bỏ ta một mình !"

****

Lâm Bạch lúc này chỉ có thở dài, hắn muốn chính là có thể im hơi lặng tiếng bắt tàn hồn của tên Ma Tướng Vô Âm về Địa Phủ quy án. Còn vì sao hắn tự nhiên có thêm một cái đuôi nhỏ hay giận dỗi thì hắn đến giờ vẫn còn mờ mịt.

Hắn vừa mới bắt được hai con vịt cỏ đang lang thang ở ngay gần khu động phủ của hắn. Đang chần sơ nước sôi rồi tiến hành vặt lông, Nhu Hân Hân dù dỗi nhưng vẫn tiến tới phụ hắn, động tác nàng rất nhanh nhẹn và thành thạo chứng tỏ đây cũng không phải lần đầu nàng làm việc này.

"Huynh tính đem hai con vịt này đem nướng à ? Vịt hôi lắm nướng lên rất khó ăn !!"

Lâm Bạch nhìn nàng cười khinh bỉ.

— QUẢNG CÁO —

Event

"Đúng là trẻ con, không có thường thức."

"Để ta nói cho muội nghe, vịt hơn gà ở chỗ chất thịt. Thịt vịt mềm, tơi, dễ ướp, xử lý đúng thì ăn vào hương vị sẽ rất đậm đà dễ nuốt. Còn về mùi tanh thì muội lấy ít giấm pha với rượu loãng rồi xoa lên thịt thì sẽ không còn tanh nữa."

Nhu Hân Hân ánh mắt tròn xoe nhìn Lâm Bạch.

"Thật sự như vậy sao ? Để muội đi lấy rượu và giấm huynh đợi một chút."

Trong thời gian Nhu Hân Hân đi lấy đồ thì hắn cũng không ngồi chơi, hắn bắt đầu mổ bụng hai con vịt xử lý nội tạng rồi rửa sơ bằng nước, sau đó hắn lấy hành và gừng bâm nhuyễn rồi lấy một ít nước tương và mật ông trộn vào với tạo thành nước tẩm thịt.

Khi Nhu Hân Hân đem giấm và rượu loãng tới, hai người liền dùng hỗn hợp đó đi xoa đều khắp mặt thit, đến khi mùi tan của vịt giảm đáng kể rồi mới đem thịt vịt đi ướp qua nước tẩm đã được chuẩn bị sẵn.



Xong xuôi thì Lâm Bạch lấy một que gỗ dài xiên qua hai con vịt gác lên bếp than xoay đều.

....

Nữa canh giờ sau thịt vịt đã có màu vàng ươm đẹp mắt cùng với một mùi thơm nức mũi, Lâm Bạch cắt xuống một miếng thịt nếm thử. Da vịt nướng giòn xốp thơm mùi mật ong ngọt nhẹ, thịt vịt mềm nóng hổi, không hề tanh lại thoang thoảng mùi gừng rất ngon miệng.

"Thịt ngon !"

"Thật sự ngon sao, mau cho muội nếm thử !!"

"Muội còn nhỏ ăn một cái đùi được rồi, còn lại huynh ăn cho."

"Hứ, huynh dám !! Ta liền méc Bạch sư huynh rằng huynh bỏ đói ta."

"Được rồi, được rồi, bà cô trẻ, vịt nướng mới ra lò của cô đây !! "

— QUẢNG CÁO —

Lâm Bạch liền lấy một con vịt vừa mới nướng thơm lừng đưa cho nàng. Nhu Hân Hân liền há cái miệng nhỏ mà cắn một cái.

"Thật sự ngon quá ! Ngưu ca sau này huynh ngày nào cũng phái nấu ăn cho muội đó !!"

"Chậc, bà cô trẻ. Làm biếng thế ai dám lấy muội."

Nhu Hân Hân liền lườm hắn.

"Được rồi, sau này ta sẽ nấu cho muội ăn. Chịu chưa ?"

"Coi như huynh biết điều !!"

Hai người cứ thế hưởng thức một bữa trưa ngon miệng và tràn ngập tiếng cười đùa.

Bỗng một tia khí tức sâm lâm, u ám lướt qua khu động phủ của hai người. Lâm Bạch liền rùng mình. Hắn mau chóng khởi động Tử Đồng nhưng vẫn không thấy gì bất thường cả.

Vừa rồi ... có lẽ là tên Ma Tướng đó. Xem ra tên Vô Âm này thực lực còn cao hơn suy đoán của hắn nhiều lắm. Cho đến bây giờ hắn vẫn chưa tìm ra manh mối nào ngoài tia khí tức vừa rồi, nhưng có điều tia khí tức này như đang kêu gọi ai đó.