Chương 18: Ý chỉ của triều đình

Editor: Bạch mập

Beta: Ngọc Lym

"Chủ công, bộ kiếm pháp kia tàn nhẫn vô tình, chiêu nào chiêu nấy đều đoạt mạng, là kiếm thuật sát phạt, nhất định phải được tôi luyện trong gió tanh mưa máu, mới có thể đạt đến đỉnh phong!"

Mặc dù Hàn Cầm Hổ không sử dụng kiếm, nhưng nhất pháp thông, vạn pháp minh*, đến trình độ thành thạo đạo kỹ xảo này như hắn thì gần như là đạt đến trình độ đỉnh cao, bất cứ vũ khí nào, chỉ cần cầm được trong tay là có thể gϊếŧ người.

Lý Bắc Thần gật đầu, hắn cũng hiểu, mặc dù bộ kiếm pháp kia có uy lực không tầm thường, nhưng hắn vẫn khó mà tu luyện đến viên mãn.

Dù sao, hắn cũng là chủ thành Vĩnh An, là chủ của rất nhiều nhân kiệt Hoa Hạ, sao có thể trải qua quá nhiều gϊếŧ chóc được?

Nhưng bây giờ trừ thứ đó ra, hắn cũng không có bộ kiếm pháp nào thích hợp để có thể thay đổi, một vài kiếm pháp được cất giữ ở Lý phủ, phần lớn là loại bình thường, khó mà lọt vào mắt của hắn.

Hắn bây giờ vô cùng hy vọng có thể triệu hoán một vị đại năng kiếm đạo xuất thế!

Trong lịch sử của Hoa Hạ, lấy kiếm nói ra tên nhân kiệt cũng không thiếu!

Như vậy nếu có người dạy đạo và truyền thụ thì tu vi kiếm pháp của hắn cũng tất nhiên sẽ đột nhiên tăng mạnh, trình độ bây giờ sao có thể so sánh nổi.

"Thiếu thành chủ!"

Lúc này, Lâm Túc nhanh chân chạy đến, sắc mặt cực kỳ hưng phấn, mang theo một chút hồng quang, miệng la lớn.

Lý Bắc Thần lông mày nhíu lại, quay đầu nhìn lại, sắc mặt thoáng sửng sốt, hắn rất hiếm khi nhìn thấy Lâm Túc có dáng vẻ kích động như vậy.

"Lâm thúc, có chuyện gì mà vui thế?"

Hắn cười nhạt một tiếng, mở miệng hỏi.

"Triều đình ban ý chỉ xuống."

Lâm Túc hơi hành lễ, liếc mắt nhìn Hàn Cầm Hổ lẳng lặng đứng ở bên cạnh, sau đó nở nụ cười tươi, vội vàng nói.

“Ý chỉ của triều đình?"

Lý Bắc Thần ngẩn ra, sao đó lộ ra một tia mỉm cười, cuối cùng cũng ban xuống!

Sau khi đẩy đánh lui đợt tiến công của thành Thượng Dương, hắn ngay lập tức lên kế hoạch việc này, thậm chí không tiếc vận dụng quan hệ duy nhất của phụ thân Lý Chiến ởVương Đô!

Binh Bộ Thị Lang, Vương Dục, Vương đại nhân!

Mười năm trước, Vương Dục còn chưa phải Binh Bộ Thị Lang, hắn phụng mệnh đến quận Đồng An này điều tra một vụ án, nhưng lại bị người ta ám sát, bản thân bị trọng thương, may mắn được phụ thân của Lý Bắc Thần ra tay, cứu được hắn một mạng.

Người này cũng là hạng người có ơn tất báo, hắn vô cùng cảm kích phụ thân Lý Bắc Thần, mười năm qua, vẫn nhớ ân tình đã giúp Lý phủ rất nhiều.

Mà lần này triều đình hạ chỉ, thật ra Lý Bắc Thần cũng không chắc chắn, bây giờ ý chỉ có thể truyền xuống, có thể thấy Vương Dục cũng có công ở trong đó.

"Thiếu thành chủ, sứ giả đang ngồi ở trong sảnh."

Lâm Túc nhắc nhở.

Lý Bắc Thần gật đầu, khẽ cười nhạt, đi nhanh về phía phòng khách chính của Lý phủ.

"Sứ giả lặn lội đường xa đến đây, không kịp nghênh đón từ xa, xin hãy thứ tội."

Vừa bước vào đại sảnh, ánh mắt Lý Bắc Thần đảo qua một vòng đã nhìn thấy một nam tử mũ cao, bác quan, cổ áo chỉnh tề, cầm trong tay cây phất trần, mặc y phục lam cẩm đang ngồi vị trí bên phải danh cho khách quý, nhẹ nhàng nhấp trà.

Chỉ liếc mắt một cái, hắn đã biết người tới chính là Vương Cung Nội Thị của vương triều Đại Vũ, cũng giống như thái giám cổ đại của Hoa Hạ!

"Thiếu thành chủ khách sáo."

Nét mặt Điền Hiển bình thản, ánh mắt nhìn về phía Lý Bắc Thần nhẹ nhàng mở miệng, giọng nói hơi sắc bén.

Sau lưng hắn là mấy tên hộ vệ Khổng Vũ Hữu Lực, tu vi không thấp, mặt mũi tràn đầy nghiêm túc, đôi mắt bắn ra mũi nhọn, quét về bốn phía.

"Nếu Thiếu thành chủ đã tới, xin hãy tiếp chỉ."

Hắn chậm rãi đứng lên, lấy ra từ trong ngực một cuộn tơ lụa màu vàng nhạt thêu đồ án Bàn Long, một luồng khí thế uy nghiêm của Vương đạo từ trong đó tỏa ra xung quanh!

"Lý Bắc Thần thành Vĩnh An, tiếp chỉ!"

Khuôn mặt Lý Bắc Thần nghiêm túc, cung kính hành lễ.

"Bên phải thành Thượng Dương vi phạm pháp lệnh của vương triều, tự mình công phạt thành Vĩnh An, tội không thể dung tha, may mắn được Lý Bắc Thần thành Vĩnh An ra sức chống đỡ, bảo vệ dân chúng cả thành không lo, nay sắc phong Lý Bắc Thần làm thành chủ thành Vĩnh An, bảo vệ một phương."

Vương Cung Nội Thị Điền Hiển hơi dừng lại nhìn Lý Bắc Thần, sau đó tiếp tục nói: "Sắc phong Tông Sư Hoa Hùng làm thành chủ thành Thượng Dương, hôm nay dẫn binh đánh chiếm thành Thượng Dương, quy về vương triều thống trị."

Lý Bắc Thần lại lần nữa hành lễ, sắc mặt không có chút biến hoá nào, nhẹ nhàng đưa tay tiếp nhận vương chỉ.

"Sứ giả đi đường vất vả, hơi chuẩn bị chút lễ mọn, xin chớ từ chối."

Lý Bắc Thần nở nụ cười, trong tay đột nhiên xuất hiện thêm một bình ngọc, sau đó im hơi lặng tiếng trực tiếp đặt ở trong tay Điền Hiển.

Trong chiếc bình ngọc này có chứa một vật, vật này chính là tiền tệ thông dụng của các cường giả có cảnh giới Tông Sư trở nên, Linh Dương đan!

Đối với những cường giả có cảnh giới Tông Sư trở lên thì bạc trắng vàng ròng của thế tục có giá trị quá nhỏ, nếu phải dùng bạc trắng vàng ròng để đạt được tài nguyên tu hành mà bọn hắn muốn thì phải cần đến số tiền cực lớn như mấy vạn thậm chí là mấy mươi vạn lượng.

Bởi vậy, mới có loại tiền thông dụng như Linh Dương đan gần như không có tạp chất, có thể giúp cường giả Tông Sư trực tiếp tu hành này!

Một viên Linh Dương đan có giá vạn lượng hoàng kim, tương đương với mười vạn lượng bạc!

Chính là vật vô giá đối với bất cứ người nào ở cảnh giới dưới Tông Sư.

Cho dù là với một vài Tông Sư có hơi nghèo túng, thì nó cũng là một loại tài nguyên tu hành vô cùng quý giá.

Hai mắt Điền Hiển lập tức sáng lên, hắn nhẹ nhàng cẩn thận thu lại bình ngọc, thông qua thành bình ngọc trong suốt óng ánh, hắn đã thấy được một viên linh đan tỏa ra ánh hồng nhàn nhạt, tròn trịa mượt mà lẳng lặng nằm trong đó.

"Thành chủ thật sự quá khách khí, sau này nếu có đến Vương Thành thì nhất định phải thông báo cho Điền mỗ một tiếng, ta sẽ quét dọn giường chiếu để chào đón."

Điền Hiển che miệng cười, hết sức hài lòng, đến ánh mắt nhìn về phía Lý Bắc Thần cũng tự dưng thân thiết hơn hẳn.

Hắn đã tìm kiếm ở bên ngoài cả nửa năm cũng không tìm được viên nào đáng giá bằng viên Linh Dương đan này!

"Ha ha, nếu đến Vương Thành, tại hạ tất nhiên sẽ đến bái phỏng, có điều hiện giờ tại hạ còn chưa có căn cơ tại Vương Thành, nếu có việc xảy ra, mong rằng sứ giả có thể kịp thời cho biết, nhất định có hậu tạ!"

Tuy có Vương Dục giúp đỡ ở trong triều, nhưng tình cảm dùng một lần sẽ thiếu đi một phần, Điền Hiển làm thái giám đương nhiên có ưu thế, có một chút tin tức tất nhiên linh thông nhất.

"Thành chủ nói quá lời rồi, sau này cứ yên tâm đi, tuy chức quan của Điền mỗ không lớn, nhưng ở một số phương diện nào đó, có lẽ vẫn có thể giúp thành chủ một chút."

Điền Hiển cười đến híp hết mắt, chỉ đến tuyên đọc vương chỉ mà đã có thể nhận về một viên Linh Dương Đan, nếu như sau này giúp đỡ nhiều hơn tí, thế chẳng phải là tài nguyên cuồn cuộn ập đến sao?

Nếu biết lợi dụng, nói không chừng đây chính là con đường thăng quan của Điền Hiển hắn rồi!

Lý Bắc Thần cười cười, trải qua các triều đại thay đổi của Hoa Hạ, chỉ cần là thái giám, cơ bản đều vô cùng yêu tiền, xem ra vương triều Đại Vũ này cũng không ngoại lệ.

Hai người nói chuyện với nhau rất lâu, sau nửa canh giờ, Điền Hiển mới mang theo vẻ mặt hết sức hài lòng, bước chân nhanh nhẹn đi ra khỏi đại viện của Lý phủ.

Lý Bắc Thần lẳng lặng nhìn Điền Hiển rời đi, hắn ngồi ở vị trí chủ vị trong phòng khách chính, tay gõ tay vịn, có chút do dự.

Có thể mua chuộc được một vị thái giám có chức quyền không nhỏ ở trong Vương Cung, cho dù có tiêu tốn cực lớn cũng rất đáng.

Nói không chừng sau này sẽ có lúc cần dùng đến.

Hắn nhìn vương chỉ trong tay, khẽ cười một tiếng, thế mà lại sai Hoa Hùng đến thành Thượng Dương làm thành chủ?

Chức vị ngang ngửa với hắn?

Điều này rất rõ ràng là đang tách hai người hắn và Hoa Hùng ra!

Đáng tiếc, nhất định là một hồi tốn công vô dụng.

Hắn dâng tấu xin chọn thành chủ thành Thượng Dương không phải Hoa Hùng.

"Xem ra các chư công của triều đình, cũng không phải quá tin tưởng ta."

Lý Bắc Thần nhẹ nhàng tự nói, hắn có thể nhìn ra thái độ hiện giờ của các chư công triều đình đối với các nơi của Vương triều Đại Vũ từ trong phần vương chỉ này.

Cẩn thận và chèn ép!

Đây cũng không phải cố ý nhằm vào hắn, dù sao hắn cũng chỉ là một nhân vật bé nhỏ không đủ sức nặng đối với các cao tầng của Vương triều Đại Vũ mà thôi.

Nhưng hàng nghìn hàng vạn nhân vật nhỏ tập hợp, sẽ trở thành nguồn lực lượng khủng bố đủ để lật đổ non sông này!

Lý Bắc Thần cười nhạt.

Hắn đã nhìn ra, số nơi vương triều có thể khống chế đang nhanh chóng giảm mạnh.

*nhất pháp thông, vạn pháp minh: hiểu thông được một bộ pháp thì tất cả các loại pháp khác nhìn sẽ biết được. Vd thông hiểu đao pháp thì nhìn thấy kiếm pháp cũng hiểu được đạo lý của nó.