Chương 37: Thiên tài chi sĩ - Trần Cung

Editor: Bạch Mập

Beta: Ngọc Lym

“Chúc mừng Luân Hồi Chi Chủ, từ trong luân hồi gọi ra thế - Trần Cung!”

Trần Cung ư.

Lý Bắc Thần ngẩn ngơ, lập tức vui mừng khôn xiết, cuối cùng cũng có mưu sĩ hàng lâm!

Đáy lòng hắn dường như dỡ được một ngọn núi lớn, từ đầu đến chân cũng cảm thấy đặc biệt thoải mái!

Danh tiếng của Trần Cung đã được lưu truyền qua nhiều thời đại, hắn tuyệt đối là mưu sĩ hàng đầu trong thời kỳ Tam Quốc.

Nếu không có sự phò tá của Trần Cung, làm sao Lữ Bố có thể trở thành bá chủ một phương thời Tam Quốc?

Chỉ bằng vào vũ dũng là tuyệt đối không thể được!

Mà tài năng của hắn cũng vang danh khắp thiên hạ, ngay cả hùng cứ phương Bắc Ngụy, Uy Lâm trong biển, chủ hùng tài đại lược của Bắc Nguỵ cũng tán rất nhiều, thậm chí còn bóp cổ tay thở dài, cực kỳ buồn rầu vì hắn không muốn quy hàng.

Tiếc là Lữ Bố cố chấp bảo thủ, rất ít nghe theo ý kiến của Trần Cung, nếu không thì sao lại bị chết ở Hạ Bì được!

Nói không chừng, lịch sử Hoa Hạ sẽ được viết lại vì điều này!

Dù sao trong trận chiến cuối cùng, kiến nghị của Trần Cung cực kỳ cao minh. Tiếc rằng Lữ Bố không nghe theo, hắn không thể làm gì được!

Đây là một đại tài!

Nhưng nhân kiệt giỏi không được trọng dụng, cũng không phải thời đại anh hùng xuất hiện tầng tầng lớp lớp, hào kiệt cùng nổi lên, mưu thần nhiều như mưa, ánh sáng rực rỡ huy hoàng chỉ thuộc về Trần Cung!

“Kiểm tra thông tin của Trần Cung!”

Lý Bắc Thần bình tĩnh lại một chút và lập tức ra lệnh

Chẳng mấy chốc, một ngọc trục hiện ra trước mắt hắn giống như một giấc mơ lộng lẫy, xinh đẹp và cao quý.

“Tính danh: Trần Cung

Tự: Công Đài

Triều đại: Tam quốc cuối thời trạch viện Hán

Kinh nghiệm: Mưu sĩ cấp dưới trướng của Lữ Bố cuối thời Đông Hán, quê ở Đông Vũ Dương, Đông Quận.

Tính tình cương trực, túc trí đa mưu, hắn đã kết giao với những người nổi tiếng trong và ngoài nước khi còn trẻ.

Năm 192, Thứ sử Duyện Châu Lưu Đại chết trận trong cuộc đánh dẹp quân Hoàng Cân ở Thanh Châu. Đám người Trần Cung chủ trương làm thân tín bên cạnh Tào Tháo khi đảm nhận vị trí Duyện Châu Mục.

Nhưng sau đó, Trần Cung quay lưng lại với Tào Tháo vì Tào Tháo đã gϊếŧ Biên Nhượng và các danh sĩ cuối thời trạch viện Hán, đồng thời thuyết phục Trương Mạc phản bội Tào Tháo và đón Lữ Bố vào Duyện Châu, hỗ trợ Lữ Bố tấn công Tào Tháo liên tiếp chiếm được Duyện Châu và Từ Châu.

Trong thành Hạ Bì, Lữ Bố không nghe theo kế hai mặt (两面互补) của Trần Cung nên đã thất bại.

Sau khi Lữ Bố bị đánh bại, Trần Cung bị Tào Tháo bắt cùng với đám người Lữ Bố, hắn quyết định chết bất chấp sự can ngăn của Tào Tháo.

Hạng: Danh sĩ nhất lưu

Bản chất: Không phải thần thánh

Tu vi: Thần Phủ Ngũ Trọng

Công pháp: Cương Chính Thần Lục

Vũ khí: Không có

Nhìn kinh nghiệm của Trần Cung được ghi liệt kê trên ngọc trục, Lý Bắc Thần chỉ có thể thở dài, tuy Lữ Bố là anh hùng bất khả chiến bại, đứng đầu thiên hạ vào thời cuối trạch viện Hán, nhưng không biết thiên tài!

Tiếp tục nhìn xuống, ánh mắt hắn đột nhiên sáng lên, Thần Phủ Ngũ Trọng!

Điều này giống như Hoa Hùng, Hàn Cầm Hổ và Dư Nhượng của ngày hôm nay, tu vi ngang ngửa!

Nhưng Trần Cung là danh sĩ dùng mưu thì làm sao chiến đấu?

Hắn có chút ngạc nhiên nhưng có thể khẳng định tất nhiên sẽ không dùng võ đạo tranh hùng.

Cũng rất mong chờ xem một mưu sĩ vốn luôn yếu ớt có thể phát huy sức mạnh chiến lực long trời lở đất như thế nào?

Nếu không có binh sĩ trong chiến trận bổ trợ, liệu có thể kề vai sát cánh với võ tướng hay không?

Hắn rất mỏi mắt mong chờ!

...

“Ừm?”

Ở phía nam thành Vĩnh An, trong một đình viện ưu nhã, tiếng đàn đẹp như những giọt nước linh động đang rơi vào khay ngọc bỗng im bặt, Trịnh Diễn cảm thấy có chút kinh ngạc, hắn bước ra khỏi phòng, ngẩng đầu nhìn về phía Lý Phủ.

“Sư phụ, sao vậy?”

Lâm Chính Hà theo sát hắn ở phía sau, trong tay cầm một quyển sách cổ đã hơi ố vàng, vẻ mặt hờ hững cũng lộ ra chút nghi hoặc.

Hắn rất hiếm khi thấy được sắc mặt sự phụ lộ ra vẻ ngạc nhiên.

“Trong thành Vĩnh An, nhân tài đang dâng trào, sao trên trời cũng tỏa sáng, mà ở trong Lý Phủ thì càng rõ hơn. Có thể thấy được vị thành chủ trẻ tuổi này đã chiêu mộ được một vị đại tài không tầm thường.”

Trịnh Diễn cau mày, sửng sốt một chút rồi cười nhẹ, bây giờ hắn rất hứng thú đối với vị thành chủ trẻ tuổi này.

Người đại tài, ai không phải lòng cao hơn trời, một thân cao ngạo, còn cứng rắn hơn cường giả cao giai.

Làm sao có thể dễ dàng khuất phục người khác?

Coi như hắn ở cố hương, lớn như vậy, trên đời cũng khó có thể tìm được mấy người!

Nhưng vào lúc này, hắn rõ ràng cảm ứng được tài ba đầy thành, sao trời chiếu sáng, cũng mơ hồ cung bái về phía Lý Phủ!

Đây là hiện tượng thiên hạ đại tài chọn chủ!

“Đại tài.”

Lâm Chính Hà nhướng mày, sắc mặt đột nhiên thay đổi, người có thể được sư phụ gọi là người đại tài, chắc chắn là đại tài thật sự!

Ngay cả hắn, học thức uyên bác, tinh thông binh pháp, bày binh bố trận, luyện đan luyện khí, không việc gì không biết, không việc gì không tinh thông, nhưng hắn cũng không được sư phụ gọi là đại tài!

Ở cố hương của bọn họ, chỉ có cao thủ Tông Sư trở mới có thể được người ta tôn trọng, mà đồng mưu cũng chỉ có tu vi lên đến Tông Sư, tinh thần khai phá, tài sáng tạo nhanh nhẹn mới có thể được danh xưng là đại tài!

Đây là một loại vinh dự, cố hương họ rộng lớn như vậy, cả thế gian cuồn cuộn, có vô số đồng mưu tu luyện đến cảnh giới Tông Sư nhưng có rất ít người có được vinh hạnh đặc biệt này!

Không ngờ ở vương triều xa xôi và lạc hậu này lại có thể gặp được một người.

Dưới cái nhìn của hắn, điều này thực sự khó tin!

Càng khiến hắn không thể tin được!

Ánh mắt hắn chuyển động, tinh quang lấp loé nhìn về hướng Lý Phủ lấp lánh có thần, không còn vẻ hờ hững như ngày xưa nữa.

Mặc dù hắn không thể nhìn thấy sự thay đổi tài khí đầy thành, nhưng hắn tin những gì sư phụ đã nói, chắc chắn không phải giả dối. Cho đến bây giờ hắn cũng không nắm được tu vi của sư phụ hắn đã đạt đến mức nào!

Nhưng hắn có thể khẳng định, ngay tại quê hương của mình, cho dù tu vi của sư phụ hắn không phải đỉnh cao nhất nhưng cũng phải đứng ở tầng chót!

Vượt xa cảnh giới mà Vương triều Đại Vũ có thể đạt tới!

Ánh mắt lấp lóe, lúc này Lâm Chính Hà dường như đã thức tỉnh, cả người tràn đầy phấn chấn và ý chí chiến đấu.

Hắn rất muốn nhìn một chút, người này dựa vào cái gì mà hấp dẫn được tài khí ngập thành, được sư phụ gọi là đại tài?

Hơn nữa, làm sao trí tuệ như biển, tài khí ngút trời?

Ý định chiến đấu lập loè trong mắt hắn!

Thiên tư tung hoành, bộc lộ tài hoa như hắn cũng không thể được gọi là đại tài, người này lại có cái gì có thể?

Nhưng thật đáng tiếc nếu như để hai sư đồ bọn họ biết được bây giờ Trần Cung chỉ là tu vi Thần Phủ Ngũ Trọng nhưng lại có thể dẫn động tài khí trong thành, tinh tú chiếu rọi, có dung mạo tuyệt thế , tuyệt đối sẽ bị doạ ngốc!



“Công Đài, ta đã rất phấn khích trong một thời gian dài khi biết rằng ngươi sẽ đến.”

Ngồi phía trên phòng khách, Lý Bắc Thần nhìn văn sĩ nghiêm tức ngồi nghiêm chỉnh ở phía dưới, cười nhẹ, cực kỳ thoải mái.

“Chủ công đã nâng đỡ rồi.”

Trần Cung mặc lễ phục Nho giáo màu đen, đầu đội mũ văn sĩ, khuôn mặt ngay ngắn, nghiêm nghị, trông khá uy nghiêm, lúc này mới đứng dậy, cúi đầu chào Lý Bắc Thần rồi cung kính nói.

“Ha… Ha! Công Đài không cần đa lễ, sau này còn cần dựa vào tài năng của Công Đài!”

Lý Bắc Thần bật cười, trước lúc này, sự phát triển của thành Vĩnh An có thể nói là đều do hắn vạch mưu tính kế, thế lực càng ngày càng lớn, hắn đã cảm thấy hơi vất vả, dù sao có rất nhiều việc đều phải do hắn quyết định, chậm trễ tu hành thì không nói, cũng khó tránh xử lý không thỏa đáng.

Hắn hiểu rất rõ bản thân có bao nhiêu năng lực.

Trần Cung không chỉ đa mưu mà còn quản lý thành trì cũng không kém người khác.

Dù sao lúc trước vùng đất mà Lữ Bố chiếm đóng về cơ bản là do Trần Cung phụ trách quản lý.

“Trần Cung bất tài, sẽ tận lực vì chủ công phân ưu!”

Trần Cung đáp, vẻ mặt kiên định, toàn thân chính khí, cương trực không thiên vị

Lý Bắc Thần gật đầu, giọng điệu trở nên nghiêm túc, nghiêm nghị nói: “Cục diện bây giờ hẳn là Công Đài đã hiểu rõ, không biết bước tiếp theo nên làm như thế nào mới có thể nhanh chóng tăng cường thực lực?”