Chương 41: Thông đạo Ma Giới

Editor: Ngọc Diệp

Beta: Ngọc Lym

Ánh mắt của mấy người Lý Bắc Thần ngưng lại, hắn nhíu mày. Càng thêm nguy hiểm?

Khả năng một tên ma đầu vượt xa cảnh giới Đại Tông Sư có thể vẫn chưa chết. Nếu như bị Hắc Liên Giáo phá giải phong ấn thả ra, tuyệt đối sẽ là tận thế của Vương triều Đại Vũ, là nơi táng thân của vô số dân chúng!

Nhưng người này lại còn nói tình huống thực tế còn nghiêm trọng hơn cả như vậy?

“Phong Ma chi địa không phải là nơi phong ấn một tên ma đầu mà nơi đó phong ấn chính là một thông đạo! Một thông đạo thông tới Ma Giới!”

Khuôn mặt Lãnh Diệc cực kỳ nghiêm túc, từng câu từng chữ hắn nói ra tuy rất khó khăn nhưng lại vô cùng rõ ràng.

Lý Bắc Thần sửng sốt chau mày lại, sắc mặt đột nhiên thay đổi, thông đạo Ma Giới?

Tiếp xúc với thế giới này càng ngày càng nhiều, sự hiểu biết của hắn về thế giới này cũng càng ngày càng tăng, tuy Vương triều Đại Vũ nhìn có vẻ cường đại, cảnh nội có không ít cường giả trong cảnh giới Đại Tông Sư, nhưng trên thực tế cũng chỉ là một góc nhỏ, không đáng nhắc tới.

Mà Ma Giới, chính là nơi cư trú của Ma Tộc cường đại trong truyền thuyết, hung tàn bạo ngược, là tử địch của Nhân Tộc!

Lý Bắc Thần không biết đại lục này rộng lớn như thế nào, nhưng theo, nếu càng thường xuyên hơn thì sẽ có thông đạo nhỏ bị nối liền, Ma Tộc lao ra, hủy diệt tất cả!

Lại không ngờ trong cảnh nội của Vương triều Đại Vũ cũng có một thông đạo Ma Giới?

Điều này làm cho hắn cực kỳ khϊếp sợ.

Nếu tin tức này bị lan truyền ra ngoài, tất nhiên sẽ làm cho hàng trăm triệu vạn bá tánh hoảng sợ. Ma Tộc cổ xưa tương truyền là dị tộc hung tàn nhất, làm người ta sợ hãi!

Nhưng mà chưa chắc có thể tin được lời nói của người này.

“Sao ngươi lại biết bí văn như vậy?”

Lý Bắc Thần nhìn chằm chằm vào Lãnh Diệc, bí văn này triều đình Đại Vũ chưa chắc đã biết, nếu không thì sao Phong Ma chi địa lại không có đại quân canh gác?

Dù sao cũng là một thông đạo Ma Giới, vạn nhất có Ma Tộc lao ra mà không phát hiện kịp thời, thì tất nhiên sẽ sinh linh đồ thán!

Xem ra sau lưng Hắc Liên Giáo cũng không đơn giản, lại có thể biết được bí văn động trời như thế.

Tuy hắn đang hỏi Lãnh Đồng, nhưng kết hợp với hành động của Hắc Liên Giáo lần trước, nguồn tin tức này không cần hỏi cũng đã biết.

“Khoảng thời gian trước ta từng nghe Minh Quỷ tiên sinh và Long Ma Sứ nói chuyện với nhau nên biết được.”

Lãnh Diệc biết gì nói đấy, công pháp hắn tu hành khác với tất cả mọi người, cực kỳ chú trọng đến việc che giấu hơi thở, vì vậy mới có thể nghe lén được bí văn trong phạm vi cảm ứng của hai gã cường giả là Minh Quỷ tiên sinh và Long Ma Sứ.

“Minh Quỷ?”

Lý Bắc Thần nhướng mày, cái tên này cho hắn một loại cảm giác rất không tốt.

Sau khi nói chuyện một lúc lâu, Lý Bắc Thần cũng đã tin lời Lãnh Diệc khoảng bảy, tám phần, nhận thức về Hắc Liên Giáo cũng không chỉ dừng ở mặt ngoài.

“Ngươi thật sự không muốn ở lại Lý phủ?”

Cuối cùng, Lý Bắc Thần cật lực giữ lại, Lãnh Diệc cũng là một nhân kiệt, hơn nữa thân thể ở trong Hắc Liên Giáo nhưng vẫn có thể giữ được một phần lương tri, rất hiếm có, công pháp tu hành cũng bất phàm.

“Cảm ơn lòng tốt của Lý thành chủ, sau này chắc chắn Lãnh mỗ sẽ bị Hắc Liên Giáo đuổi gϊếŧ vô cùng vô tận, cũng không muốn mang thêm phiền toái đến cho thành chủ.”

Lãnh Diệc hơi mỉm cười, tuy người đầy máu tươi nhưng lại giống như thả được một cục đá xuống, ung dung tự hận liếc nhìn Lãnh Diệc, hơi ôm quyền: “Bảo trọng!”

“Bảo trọng!”

Lãnh Đồng đáp lễ, sau đó không hề lưu luyến nhanh chóng rời đi, tuy dáng người không cao lớn nhưng lại mang theo một phần hào hiệp, một phần không hề sợ hãi!

“Công Đài, ngươi cho rằng có thể tin lời nói của người này được không?”

Lý Bắc Thần nhìn Lãnh Diệc đi xa hờ hững lên tiếng.

Vẻ mặt Trần Cung bình tĩnh, khí độ phi phàm, cúi người hành lễ: “Chủ công, lời nói của người này về cơ bản thì có thể tin, vài chỗ không thật hẳn là do người này cũng chưa từng hiểu biết.”

Lý Bắc Thần yên lặng gật đầu rồi nhíu mày lại: “Chuyện về thông đạo Ma Giới, Công Đài thấy thế nào?”

Đây là chuyện mà hắn lo lắng nhất.

Một khi thông đạo nối liền, Ma Tộc lao ra, thổi quét thiên địa, phủ Bắc Xuyên sẽ đứng mũi chịu sào!

Dù bây giờ chưa chiếm cứ toàn bộ phủ Bắc Xuyên.

Nhưng hắn đã coi nơi đây như vùng đất căn cơ của bản thân, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện.

Hành động muốn mở ra thông đạo của Hắc Liên Giáo chính là đang chặt đứt căn cơ của hắn!

“Chủ công, theo ý kiến của ta, chắc hẳn Hắc Liên Giáo cũng không muốn mở ra thông đạo, loại thông đạo vượt giới này cũng không phải oan hồn là có thể mở ra.”

Trần Cung tu hành Thuật Pháp Chi Đạo, cũng có chút hiểu biết về thông đạo giữa giới và giới này, hắn suy nghĩ một lúc rồi nghiêm nghị nói.

“Ồ? Lời này có ý gì?”

Hai mắt Lý Bắc Thần sáng ngời, bất ngờ nhìn Trần Cung.

“Chủ công, thông đạo hai giới phải lấy huyết tế mới có thể mạnh mẽ nối liền! Hành động này của Hắc Liên Giáo chắc là có mưu đồ khác.”

Trần Cung nhíu mày, có quá ít tin tức nên hắn cũng không đoán ra được động cơ của Hắc Liên Giáo là gì.

Lý Bắc Thần gật gật đầu, vẻ mặt kiên định, đôi mắt lóe lên sự sắc bén, không biết hắn có địa vị gì, binh đến tướng chặn, nước đến đất chặn!



“Chuẩn bị thế nào rồi?”

Trong một toà thành lớn nhất ở phía Bắc của phủ Bắc Xuyên, nơi này là thành trì gần Phong Ma chi địa nhất, mười mấy bóng người Huyết Bào lẳng lặng đứng trong một đình viện, không khí túc sát tràn ngập hư không.

Đại sảnh đối diện đình viện, lúc này trong sảnh vang lên một giọng nói lạnh lẽo vô tình.

“Phó tông chủ, nửa tháng sau đại sự sẽ thành.”

Một lão giả bước ra hơi cúi người xuống, trong mắt tràn đầy huyết quang, đỏ loá mắt.

“Rất tốt, chuyện liên quan tới kế lớn của tông môn nhớ phải cẩn thận, tuyệt đối không được thất bại!”

Giọng nói lạnh lẽo đó lại vang lên lần nữa, khiến cho người ta như đi vào hầm băng, lạnh thấu xương tuỷ.

“Phó tông chủ yên tâm.”

Lúc này, một lão giả khác đi ra với mái tóc đẫm máu như một con hung thú khát máu!



“Tướng quân, gần năm mươi dặm phía trước chính là thành Dương Duyên.”

Xuyên qua núi rừng, Hàn Cầm Hổ khoác giáp bạc, đầu đội mũ bạc, dáng người cao lớn uy vũ đứng thẳng, trước mặt hắn là một tên thám báo đang quỳ một gối cung kính bẩm báo.

“Được, lưu ý thám báo của kẻ địch ven đường, cẩn thận né tránh.”

Đôi mắt Hàn Cầm Hồ sáng ngời, trầm giọng nói.

“Vâng thưa tướng quân.”

Thám báo ôm quyền, nhẹ nhàng xoay người rời đi.

“Hà Dung, làm ngươi tìm hiểu tình báo bên trong thành Dương Duyên, đã điều tra rõ ràng chưa?”

Sau đó không lâu, Hàn Cầm Hổ nhìn một nam tử cách đó không xa cấp tốc chạy tới, nghiêm túc hỏi.

Nam tử khoảng bốn mươi tuổi, dáng người cực kỳ thấp bé, một cọng ria mép lắc lư theo gió, trên eo đeo một con chuỷ thuỷ, trong tay cầm trường đao, người nhẹ như chim yến.

Đây là cao thủ Thần Phủ Lục Trọng mà Hàn Cầm Hổ mang tới từ thành Đồng An.

Am hiểu ẩn nấp, trước kia khi chưa vào Kiêu Dũng Doanh chính là dựa vào buôn bán tình báo để kiếm tài nguyên tu hành, năng lực phi phàm.

“Tướng quân, thành Dương Duyên có sáu vạn quân canh giữ, chủ tướng Diêu Tuyết Phong là một nhân vật rất lợi hại, tính cách vô cùng cẩn thận, là tướng quân chính tam phẩm của Vương triều Đại Viêm, tu vi Tông Sư Thất Trọng! Bên dưới còn có sáu tên phó tướng, đều là cảnh giới Tông Sư, thực lực rất mạnh!”

Hà Dung nhíu mày, cung kính bẩm báo, hắn về dưới trướng của Hàn Cầm Hổ cũng không phải là cam tâm tình nguyện, nhưng từ khi vào Kiêu Dũng Doanh tới nay, Hàn Cầm Hổ cũng đối xử với hắn không tệ, tận tâm chỉ giáo hắn tu hành, hắn cũng không phải là người có ân mà không báo nên cũng cố gắng hết sức.

“Một Tông Sư cao giai và sáu Tông Sư cấp thấp?”

Mắt hổ ngưng lại, vẻ mặt Hàn Cầm Hổ trở nên nghiêm trọng, hắn không nghĩ tới một toà thành Dương Duyên mà lại có bảy tên Tông Sư toạ trấn!

Thêm sáu vạn đại quân thủ thành, nếu hắn trực tiếp công thành, tất nhiên sẽ thương vong thảm trọng, bại nhiều thắng thiếu!