Chương 12

Nghe được âm thanh đó, Yêu Cốt phát hiện bản thân có chút kích động, cho dù nàng luyện được đan dược đỉnh cấp ở tu chân đại lục cũng đã không còn cảm giác gì. Không nghĩ tới trở lại nơi này luyện chế ra một đan dược cấp thấp lại khiến tâm tình kích động như thế.

Đan dược cấp thấp ra lò sẽ không gây ra chấn động gì lớn, chỉ đơn giản giống như bánh kem được nướng xong mà thôi.

Tuy nhiên, đan dược được chế tạo từ bỉ ngạn hoa vẫn có mùi hương vô cùng nồng đậm, Yêu Cốt dùng tốc độ nhanh nhất thu đan dược vào một cái bình nhỏ, dập tắt củi lửa, quét sạch tro tàn còn sót lại rồi rời đi.

Trước khi Yêu Cốt quay trở lại phòng, lúc đi ngang qua đại liền liếc trộm hai người Vô Nhân Vô Duyên đang bị phạt quỳ.

“Vô Nhân, ta cảm thấy sắp đói chết rồi, làm sao bây giờ, vẫn còn hai ngày nữa.”

Giờ phút này, sắc trời đã có chút tờ mờ sáng, hình phạt của bọn họ chỉ vừa mới qua đi một buổi tối.

Vô Nhân có giọng như vịt đực, cũng không còn sức lực nói: "Ta cũng đói, đều do tên Vô Tâm kia, hắn quá xấu xa rồi, sư phụ cùng nhị sư huynh đều bị hắn lừa gạt, còn phạt nặng hai chúng ta, ta nhất định phải báo thù!”

Yêu Cốt nhếch môi cười xấu xa, tiểu tử này còn muốn báo thù, xem ra bài học lần này còn chưa đủ sâu sắc. Yêu Cốt không về phòng ngay lập tức mà chạy tới phòng bếp thuận tay lấy trộm mấy cái màn thầu, một lần nữa đi đến đại sảnh.

Khéo léo ném màn thầu vào đại sảnh, Yêu Cốt cười cười rời đi. Sau khi về phòng, Yêu Cốt đóng chặt cửa lại, mở cái lọ nhỏ lấy ra một viên Hồn Linh Đan nuốt xuống, cũng không biết đan dược được luyện chế từ đan lô rốt cuộc có thể dùng được không.

Sau khi nuốt xuống, Yêu Cốt đã có thể xác định, mặc dù viên Hồn Linh Đan này không tinh thuần như đan dược trước kia nàng luyện chế nhưng cũng coi như thượng phẩm.

Hồn Linh Đan sau khi nuốt vào sẽ có tác dụng ngay lập tức, để thử hiệu quả, Yêu Cốt lên giường nhắm mắt lại, một lần nữa tiến vào không gian.

“Chết tiệt!”

Khi tiến vào không gian, Yêu Cốt thật sự bị hoảng sợ, lần này nơi nàng tiến vào chính là nơi Diêm Vương thu nhận hồn phách. Yêu Cốt vừa mở mắt liền thấy trước mắt đều là du hồn, thập phần khủng bố, tuy rằng Yêu Cốt đã chết hai lần, nhìn thấy quỷ cũng rất nhiều, nhưng khi không chuẩn bị tâm lý lại đột nhiên nhìn thấy nhiều du hồn như vậy, vẫn có chút không thích ứng được.

"Du hồn nhiều như vậy, chẳng lẽ muốn cướp sạch địa phủ! Chậc chậc chậc, nếu người bình thường nhìn thấy, phỏng chừng ngay lập tức bị dọa đến trở thành một thành viên trong số bọn chúng."

Yêu Cốt chỉ kinh hách một chút liền bình tĩnh lại, nàng thật sự không bị dọa, chỉ là có chút hội chứng sợ đông đúc thôi.

Nhưng mà những du hồn này cũng không có tác dụng gì với Yêu Cốt, căn nhà tranh kia ít nhất còn gieo trồng bỉ ngạn hoa, nàng có thể dùng làm dược liệu luyện dược, những du hồn này nàng có thể dùng chúng làm được gì?

Dù sao cũng không thể dùng để hù dọa người được mà?

Từ từ!

Dùng để hù dọa người? Hình như cũng không tệ lắm. Đôi mắt của Yêu Cốt lóe ra tinh quang nhìn chằm chằm vào đám du hồn, nở một nụ cười tà ác.

Hai du hồn cách đó không xa nhìn thấy bộ dáng đó của Yêu Cốt, cả người lạnh lẽo.

“Kỳ quái, nàng thoạt nhìn không giống như du hồn, không giống với chúng ta, trên người nàng có hơi thở.”

“Ta cũng cảm giác được, nhưng là vì sao nàng lại đến nơi này? Hơn nữa… còn cười rất… rất quỷ dị.”

“Nàng có thể tới đây, nhất định không phải người thường, trong nhiều năm qua, nàng hình như là người sống đầu tiên đi.”

“Không biết nàng muốn làm gì, nếu không chúng ta tới hù dọa nàng một chút?”

Ở trong không gian này nhiều năm như vậy, du hồn cũng sẽ cảm thấy nhàm chán cô đơn, mặc dù ở đây có rất nhiều du hồn, nhưng nhìn thấy quá nhiều cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi thị giác.