Chương 17

Hoa Tâm hòa thượng đồng ý, vì thế Vô Nhân Vô Duyên trở thành tiểu tùy tùng của Yêu Cốt, điều này còn thống khổ hơn là để cho bọn họ đi dọn dẹp nhà xí hai tháng.

Kể từ đây, chùa Phúc Duyên có thêm một tiểu hòa thượng Vô Tâm để tóc tu hành, Vô Tâm đi đến đâu cũng có hai tiểu hòa thượng vẻ mặt đau khổ đi theo.

Vào giữa đêm, Yêu Cốt triệu hồi hai du hồn từ trong không gian, hai người bọn họ thập phần kinh hỉ, Hồn Linh Đan của Yêu Cốt thật sự có hiệu quả, hiện tại hồn phách của bọn họ đã tốt lên rất nhiều, có thể ngưng tụ thành linh hồn ở thế giới bên ngoài.

“Đại ca, hôm nay chúng ta phải đánh ai?”

Thổ Phỉ dẫn đầu mở miệng, có chút nóng lòng muốn thử, thật vất vả đi ra làm cho hắn có chút hưng phấn.

“Đại ca, hai người chúng ta nghe theo phân phó của ngài.”

Thư Sinh nho nhã mở miệng, Yêu Cốt cảm thấy da đầu của mình nhảy lên vài lần, hai du hồn mà nàng thu thực sự là hai thái cực.

“Nhiệm vụ của các ngươi rất đơn giản, đi ra ngoài chơi một vòng, tản chút lời đồn là được.”

Yêu Cốt cười vô cùng quỷ dị, sau đó phân phó vài câu, hai du hồn hưng trí bừng bừng đi làm việc, trong đêm khuya lần lượt vang lên tiếng kêu thảm thiết, đêm đen âm trầm khủng bố, nhưng lúc này Yêu Cốt lại cười vô cùng bí ẩn.

Đêm nay đã định là một đêm không bình thường, nàng có chút chờ mong sáng mai, bên tai tiếng kêu thảm thiết, Yêu Cốt liền đi vào mộng đẹp.

Sáng sớm hôm sau, trời mới tờ mờ sáng, tất cả hòa thượng của chùa Phúc Duyên đều tỉnh, hoặc là nói, bọn họ từ nửa đêm đến bây giờ vẫn không dám ngủ, tất cả đều ngồi thiền trong đại sảnh của chùa.

Yêu Cốt duỗi duỗi người, đưa Thư Sinh cùng Thổ Phỉ đầy mặt thỏa mãn vào lại không gian, nghênh ngang đi về phía đại sảnh.

Yêu Cốt mới vừa vào đại sảnh liền nhìn thấy toàn bộ hòa thượng trong chùa chiền đều ngồi ở đó, vừa thấy Yêu Cốt tiến vào, một đám ánh mắt sáng ngời, tràn đầy kích động.

“Sư phụ, nhị sư huynh, có phải ta dậy muộn nên bỏ lỡ tiết buổi sáng hay không?”

Hoa Tâm hòa thượng vội vàng đứng lên, dưới chân đứng không vững nên lảo đảo một chút, đứng vững vàng thân mình mới vội vàng đi đến trước mặt Yêu Cốt, sắc mặt vô cùng phức tạp.

“Thánh Tử, chúng ta đã đắc tội với ngài, còn mong Thánh Tử có thể tha thứ cho chúng ta.”

Nhị sư huynh Vô Năng phức tạp nhìn Yêu Cốt, ánh mắt mang theo thâm ý cùng hoài nghi: "Sư phụ, chuyện này chúng ta rốt cuộc không thể xác định, trụ trì còn đang bế quan, chúng ta không phải nên chờ trụ trì xuất quan rồi nói sao?"

Trong lòng hắn vẫn ghi hận Yêu Cốt, nếu thật sự thừa nhận thân phận Thánh Tử của Yêu Cốt, như vậy sau này hắn làm sao có cơ hội sửa gáy nàng, nói không chừng sau khi Yêu Cốt thành Thánh Tử sẽ gây phiền toái cho hắn, hắn không thể để cho tên Vô Tâm không rõ thân phận này trở thành Thánh Tử.

“Vô Năng, chớ hồ ngôn loạn ngữ, nếu chỉ có một người nằm mơ, vậy có thể là chuyện vô căn cứ, nhưng tất cả mọi người trong chùa đều có cùng một giấc mơ, cho dù là ngươi cũng không thể có giấc mơ giống nhau, đây tuyệt đối không thể là trùng hợp, là Thánh Tử chuyển thế đầu thai đến chùa chiền của chúng ta.”

Trên mặt Yêu Cốt không chút biểu tình, nhưng trong lòng lại cười gian trá.

Thánh Tử sao có thể chuyển thế đến ngôi chùa bẩn thỉu này? Bọn họ thật đúng là ngây thơ.

“Thánh Tử? Vì sao sư phụ lại nói vậy?”

Tuy rằng trong lòng Yêu Cốt âm thầm phỉ báng, nhưng trên mặt lại vô cùng kinh ngạc, lúc này Thư Sinh cùng Thổ Phỉ ở trong không gian khác nhìn thấy bộ dáng kia của đại ca nhà mình, nhịn không được nói thầm một câu: “Quỷ sứ!”

Hồn Linh Đan của Yêu Cốt vô cùng có hiệu quả, hai người bọn họ ăn trong mấy ngày liền cảm thấy chính mình rất khác so với trước đây, hiện tại không chỉ có thể tự do ra vào giấc mơ của người khác mà còn có thể biết được chuyện đang xảy ra bên ngoài.