Chương 4

“Nam mô a di đà phật, nam mô a di đà phật, nam mô a di đà phật...”

Yêu Cốt đau đến muốn nứt đầu, bên tai lại là tiếng niệm kinh vù vù, thứ cô không thể tiếp nhận nhất chính là tiếng hòa thượng niệm kinh, tên Diêm Vương đáng chết kia rốt cuộc lại có âm mưu gì?

Nhìn thấy nụ cười không có ý tốt bên môi Diêm Vương cô liền biết hắn nhất định đã động tay động chân.

Yêu Cốt chậm rãi mở mắt ra, ánh sáng có chút chói mắt, Yêu Cốt giơ tay chặn ánh mặt trời, lại phát hiện tay thô ráp khác thường, từ từ, đây không phải tay của cô sao?

Chờ Yêu Cốt hoàn toàn mở mắt ra, nhìn thấy mọi thứ trước mắt, chùa chiền ánh vàng rực rỡ, cảnh tượng quen thuộc, còn có... người quen thuộc!

“Chết tiệt! Diêm Vương khốn kiếp này, có năng lực thì ông làm cho tôi vĩnh viễn trường sinh đi nhé!”

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~`

“Chết tiệt! Diêm Vương khốn kiếp này, có năng lực thì ông đừng để tôi xuống đây lần nữa!”

Nơi thánh địa vô cùng trang nghiêm đột nhiên vang lên một tiếng chửi thề, trong nháy mắt cả ngôi chùa yên lặng, không ai gõ mõ nữa, cũng không ai niệm kinh. Một đám hòa thượng đầu trọc há to miệng, từng đôi mắt thuần khiết lẫn không thuần khiết đều mở to, tràn đầy kinh ngạc nhìn Yêu Cốt.

Yêu Cốt lúc này mới có thể xác định, ôi, nàng thật sự bị Diêm Vương đưa về. Chẳng qua đưa về cũng không phải dị thế đại lục, mà là địa phương đời thứ nhất nàng sinh sống - Thiên Triều Quốc.

Ngay khi Yêu Cốt đang chuẩn bị nguyền rủa, đầu lại choáng váng, hoàn toàn ngã xuống đất.

“Đại sư, đứa nhỏ này trước kia đã từng bị đυ.ng vào đầu, đầu óc khả năng trong một chốc có chút không tỉnh táo, nhưng ta có thể bảo đảm hắn tuyệt đối là một đứa trẻ bình thường, ngài xem nó được không?”

Một nữ nhân hơn bốn mươi tuổi, thoạt nhìn gia cảnh khá tốt, sắc mặt có chút vội vàng. Cho đến khi lão hòa thượng nhìn Yêu Cốt nằm trên mặt đất, do dự một lúc lâu mới gật đầu, ánh mắt của nữ nhân mới trở nên vô cùng mừng rỡ.

“Đa tạ đại sư, đa tạ đại sư! Ta để nó lại đây, không biết tờ giấy ghi ngày tháng kia...”

Nữ nhân ngập ngừng hỏi, lão hòa thượng gật đầu với một vị hòa thượng khác, vị hòa thượng ấy liền đi lấy một tờ giấy, tờ giấy này dường như khác với những gì mọi người thường thấy, nhưng rốt cuộc nó để làm gì thì không rõ ràng lắm.

Nữ nhân nhận lấy tờ giấy, nịnh nọt nói: “Đại sư, đứa nhỏ này của ta ngươi cứ tùy tiện giày vò, thân thể của nó rất tốt, bất cứ cái gì cũng đều làm được, việc gì thô nặng đều có thể giao cho nó, ngài dùng tờ giấy này trao đổi tuyệt đối không có hại!”

Giữ lại đứa phế vật Yêu Cốt này ở nhà cũng vô dụng, không nghĩ tới có thể lấy nó đổi được tờ giấy. Cuối cùng cũng có chút tác dụng, cũng may chưa tốn tiền gì trên người Yêu Cốt, thật đúng là kiếm lời!

Sau khi nữ nhân nói xong liền hào hứng mang theo tờ giấy rời đi, khinh thường liếc nhìn con trai Yêu Cốt của bà ta vẫn đang nằm trên mặt đất.

A, không, nói đúng ra là nữ nhi của bà, Nạp Lan Yêu Cốt.

Không sai, Yêu Cốt là một bé gái, chẳng qua hàng năm đều làm một chút công việc của bé trai, lần này bị mẫu thân của nàng cải trang thành con trai bán vào chùa chiền.

Một năm này là một năm khiến cuộc đời của Yêu Cốt chuyển biến, từ khi nàng bị xem như con trai bán vào chùa chiền, cuộc đời của nàng liền hoàn toàn thay đổi.

Yêu Cốt trăm triệu lần không nghĩ tới, Diêm Vương lại chơi một vố lớn như vậy với nàng, gửi nàng đến một năm này.

“Người này thật hôi quá đi, ném hắn xuống hồ tắm rửa, hôi chết ta rồi.”

Đó là thanh âm của một tiểu hài tử , nghe thanh âm liền biết tuổi của hắn mới mười mấy tuổi, đang trong thời kỳ vỡ giọng.

“Nhưng hắn còn đang hôn mê, hiện tại ném hắn xuống sẽ không làm hắn chết đuối chứ?”

Một giọng khác có chút lo lắng, mặc dù Yêu Cốt không mở mắt ra, nhưng trong đầu lại đang hồi tưởng về tất cả mọi thứ trong đời thứ nhất này.