Chương 18: Không có mặc

Editor: Dĩm

Chiếc chăn ướt sũng bị anh kéo ra, khiến cơ thể Kiều Nhiên lắc lư, anh nhanh tay ôm lấy cô, đem chiếc chăn sạch khoác lên người cô. Chăn mới được thay không có hơi ấm, lành lạnh khiến Kiều Nhiên cựa quậy trong lòng anh cọ cọ.

Việt Kỳ: "..."

Có chút mệt mỏi.

Anh liếc nhìn bộ quần áo gấp gọn gàng bên cạnh, bỏ qua qυầи ɭóŧ, lấy bộ đồ ngủ rộng rãi nhanh chóng mặc vào cho Kiều Nhiên.

Cơ thể Kiều Nhiên mềm như bông, đang cảm thấy thoải mái lại bị bắt mặc quần áo vào liền cảm thấy khó chịu, cọ tới cọ lui đem bàn tay Việt Kỳ ướt đẫm sữa.

Việt Kỳ cảm thấy lòng bàn tay nóng ran, cuối cùng dùng khăn lông lót lên ngực Kiều Nhiên để tránh làm ướt quần áo lần nữa, l*иg ngực có chút khô nóng, tim đập thình thịch nhanh hơn bình thường, có chút lo lắng sợ em gái tỉnh.

Cũng may, hơi thở của anh đối với Kiều Nhiên rất quen thuộc, một đường ngủ say mặc kệ cho anh trai đùa nghịch, cứ như vậy ngủ một giấc đến rạng sáng.

Kiều Nhiên bị tiếng hét đánh thức, hoảng laonj tỉnh lại, nhìn thấy anh trai ở bên cạnh, mới thả lỏng người, chậm rì rì đưa tay lên dụi mắt. Nhưng vừa mới giơ tay thì có thứ gì đó từ trên ngực rơi xuống, Kiều Nhiên đơ một lúc, sau đó vô thức sờ lên ngực mình.

Cô không có mặc đồ lót.

Thứ rơi ra từ ngực cô chính là một chiếc khăn lông ướt sũng, còn dính đầy mùi sữa, cô túm lấy chăn nắm chặt trên tay, biểu tình ngơ ngác không biết nói gì.

Việt Kỳ tất nhiên là có chú ý tới vẻ mặt của em gái, anh muốn nói gì đó, nhưng lại thấy hai người phụ nữ mà anh nhìn thấy tối hôm qua chạy tán loạn như ma đuổi, không ngừng kêu gào là có thực vật biến dị.

Sự chú ý của Kiều Nhiên bị thu hút về phía đó, lời Việt Kỳ muốn nói ra lại ngược trở lại bụng, đi theo mọi người chú ý đến thực vật biến dị phía bên kia.

Một đội khác nghe thấy có thực vật biến dị thì hoảng sợ, lần lượt cầm vũ khí lên, hai người phụ nữ kia chỉ vào nhà vệ sinh nữ ở cuối hành lang, sắc mặt tái mét.

Kiều Nhiên nhìn theo hướng hai người phụ nữ đó chỉ thì chỉ thấy Triệu Tư Nam từ nơi đó trở lại, nhìn bọn họ lắc đầu, mày nhíu lại, giống như quả thực có gặp phải chuyện không thể giải thích được.

“Không phải thực vật biến dị.” Lúc trở về, hắn chỉ nói mỗi câu này, sau đó lại nghiền ngẫm suy nghĩ cái gì đó, không mở miệng nữa.

Tiểu đội bên cạnh không tin vào phán đoán của hắn. Một người đàn ông gầy gò và một người đàn ông to khỏe khác, cũng gọi là lớn tuổi đi tới xem xét.

Thời điểm đi tới nhìn thấy một thân cây màu xanh mướt, dây leo chằng chịt đến ghê rợn, trong giây lát cơ thể họ căng chặt lại, nhưng phát hiện không có dấu hiệu biến dị, chỉ là cành lá quá mức xanh tốt mà thôi.

“Là cây trầu bà.”

“Nhưng tối hôm qua đâu có to như này?”

“Chẳng lẽ thực vật cũng phát sinh biến hóa?”

Tiết Viêm lắc đầu: “Không, hai chậu trầu bà ở WC nam đâu có như vậy đâu, một cây thì còn sống, cây còn lại thì héo rũ chết rồi."

"Chỉ có ở WC nữ à." Triệu Tư Nam quay sang hỏi Kiều Nhiên: "Hôm qua lúc em tắm rửa còn nhớ bộ dáng nó trông thế nào không?"

Kiều Nhiên sửng sốt một lúc: “Có ạ, hình như nửa sống nửa héo rũ.” Kiều Nhiên theo bản năng dùng lại từ của Tiết Viêm hình dung.

Triệu Tư Nam gật đầu, không nói gì nữa, Kiều Nhiên thì đang cố gắng nhớ lại, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, còn đang do dự không biết có nên nói hay không, thì đã thấy anh Tư Nam vẫn luôn đang nhìn cô, chờ cô nhìn đến thì làm một động tác tinh tế ra hiệu cô "im lặng".

Mấy người đàn ông ở tiểu đội bên cạnh đưa mắt nhìn nhau ra hiệu không biết định dò xét cái gì, nhưng người đàn ông cao gầy lại hướng người trong tiểu đội họ lắc đầu, sau đó trấn áp thanh niên cường tráng đang bất mãn rồi đi về phía đám người Kiều Nhiên.

Kiều Nhiên ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Việt Kỳ, các anh trai không biết cố ý hay vô tình đứng ở phía trước che cho cô.

Người đàn ông gầy gò như hiểu ý, cũng không tò mò nhìn Kiều Nhiên nữa. Nhìn thoáng qua đêm qua, thì thấy cô gái này rất xinh, quấn chăn ngồi yên trên ghế sofa. Tinh thần rất tốt, trên người cũng không thấy chút chật vật nào, rõ ràng không phải phụ nữ làm ấm giường cho đàn ông.

Người đàn ông cao gầy này tự giới thiệu bản thân, cũng tỏ thái độ thân thiện, còn nói họ đã thành lập một căn cứ nhỏ ở ngoại ô thành phố, chân thành mời bọn hắn gia nhập.

"Căn cứ của chúng tôi rất đơn giản, chỉ khoảng chục hộ gia đình. Cứ cho là một cái thôn đi. Người ở trong đó đều là người già với trẻ em, những người trẻ đều đi làm ăn xa, còn đơn vị công tác của chúng tôi lại rất gần nên lúc xảy ra mạt thế liền vội vã trở về, những người khác thì không biết còn sống hay không."

“Lần này chúng tôi tới đây vì trong căn cứ có mấy người già bị cao huyết áp, quanh năm không dừng thuốc được nên chúng tôi phải ra ngoài tìm thuốc.”

Triệu Tư Nam im lặng một lúc, như đang suy nghĩ về đề nghị của hắn ta. Nhưng cuối cùng, hắn cười từ chối, vẫn là lời nói như cũ, người nhà đang ở Thượng Kinh, muốn quay về xác nhận an toàn ... đó là điều hợp tình hợp lý.

Người đàn ông gầy gò tự xưng là Cao Minh Thâm, vẻ mặt có chút tiếc nuối nhưng cũng không có ép buộc, chỉ nói nơi này hơi kỳ quái, cây cỏ tự dưng xanh tốt chỉ sau một đêm nên sợ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn phải trở về sớm.

Khi nói đến cây cối xanh tươi, ánh mắt hắn ta bình tĩnh quét qua khuôn mặt mấy người, cố gắng xem manh mối là gì, ngoại trừ vẻ mặt Kiều Nhiên có chút chán nản cúi đầu xuống, những người khác đều rất bình thường, nên làm gì thì làm.

Khuôn mặt Cao Minh Thâm trầm xuống, cùng một vài người thu dọn đồ đạc rồi nhanh chóng rời khỏi trung tâm thương mại. Hướng đi chính xác là hướng của căn cứ mà Cao Minh Thâm đã nói.