Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Dị Năng Vương Phi

Chương 50: Súng dị năng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Từ sau khi trở thành chủ nhân của Hắc Bạch Song Nguyệt, Lăng Vân Trúc

đương nhiên không thể bỏ qua “cái hũ vàng” mà Sáng Thế Thần để lại rồi.

Hơn nữa gần đây cô cũng nảy ra một vài ý tưởng.

Chiến tranh sắp diễn ra, mà theo cô được biết qua tình báo cũa Lãnh Thần Phong thì Liệt Hồng Hiên không hề dễ đối phó một chút nào, chỉ cần nhìn qua đám sát thủ lần trước đến ám sát Âu Dương Thần cũng đủ để cô hiểu

hắn nắm trong tay lực lượng mà người khác không thể đong đếm được.

Khải Huyền đại lục chỉ có đến một phần mười là dị năng giả, dù võ giả có chiếm đa số nhưng trước dị năng giả lại không cách nào chiếm thượng

phong.

Nếu theo lí thuyết thì Võ sĩ có thể sánh với Hoàng cấp, Võ sư có thể

sánh với Huyền cấp, Võ Tông có thể sánh với Địa cấp, Võ Vương có thể

sánh với Thiên cấp, Võ Vương đỉnh phong có thể sánh với Khải Hoàng cấp,

Võ Tôn có thể sanh với Khải Huyền cấp, Võ Thánh có thể sánh với Khải Địa cấp và Võ Thần có thể sánh với Khải Thiên cấp.

Tuy nhiên đây cũng chỉ là lí thuyết. Trong thực tế, giá trị võ lực có

cao đến mấy cũng thể theo cũng sức công phá của dị năng. Cũng phần nào

khẳng định Võ giả tuy nhiều nhưng môi trường khắc nghiệt hơn nhiều so

với Dị năng giả.

Liệt Hồng Hiên có nhiều người trên Thiên cấp chứng tỏ bên hắn có người

chế được Lục Hành đan dùng người Thiên cấp mở ra dị năng thứ hai.

Lăng Vân Trúc cũng muốn thử sức trong con đường luyện đan này, nếu có

thể có thành tựu thì tốt hơn bao giờ hết. Nhưng luyện đan không phải một sớm một chiều là có thể học được, cho nên cô liền nghĩ đến một trong

những thiên phú của mình khi còn ở hiện đại – chế tạo vũ khí.

Vũ khí lạnh ở Khải Huyền đại lục không thiếu, dù sao nơi đây còn tồn tại một chức nghiệp sánh ngang với Luyện đan sư là Luyện khí sư. Thủ Hộ Sâm Lâm tồn tại ma thú, điều này ai cũng biết. Vì sao một khu vực nguy hiểm như vậy mà đều khiến cho dù là Dị năng giả và Võ giả của Khải Huyền đại lục hay Ma pháp sư và Chiến sĩ ở Tây Á đại lục vẫn đâm đầu đi vào. Đó

là vì ma hạch trong đầu ma thú.

Ma thú cũng phân chia cấp bậc. Từ cấp một đến cấp ba là Sơ giai ma thú,

từ cấp bốn đến cấp sáu là Trung giai ma thú, từ cấp bảy đến cấp chín là

Cao giai ma thú, mà trên cấp chín còn tồn tại ma thú cấp mười, nhưng đối với người của cả hai đại lục, ma thú cấp mười chỉ là truyền thuyết, bởi hơn một ngàn năm nay chưa từng suốt hiện ma thú cấp bậc này.

Ma hạch của ma thú cấp càng cao thì năng lượng bên trong càng lớn. Một

ma thú cấp ba đã có thể trấn áp được dị năng giả Huyền cấp, trong khi dị năng giả Thiên cấp chiếm thiểu số dị năng giả cũng chỉ ngang tay với ma thú cấp năm đỉnh phong.

Ma hạch ma thú không chỉ có tác dụng củng cố dị năng cho Dị năng giả mà

còn có thể làm đá năng lượng khảm vào vũ khí. Đây cũng là thứ duy nhất

có thể khiến cho Võ giả có năng lực cân bằng với Dị năng giả, cũng là

khẳng định lí thuyết trên không phải nói suông.

Nhưng giống như Luyện đan sư, chỉ có Dị năng giả hệ hỏa mới có thể trở

thành Luyện khí sư. Đây cũng là điều khiến cho Lăng Vân Trúc lo lắng.

Liệt Vong quốc là cái nôi của Dị năng giả hệ hỏa. Đây cũng là nơi có số

lượng Luyện đan sư và Luyện khí sư đông nhất lục quốc. Mặc dù những vị

này đều là những kẻ tâm cao khí ngạo khó quy phục triều đình, nhưng với

lực lượng Tứ Linh trong tay đám hoàng thất, thì điều không thể cũng

thành có thể. Không phải một đám Luyện đan sư đã bị kéo vào Dược phường

của Huyền Vũ đường hay sao.

Cho nên Lăng Vân Trúc liền nảy ra cách chiêu mộ đám Luyện Khí sư chưa bị lung lay kia. Các ngươi nhìn đống vũ khí lạnh quen rồi phải không, bổn

cô nương sẽ có các ngươi biết còn một loại vũ khí còn tốt hơn nhiều được gọi là súng dị năng.

Súng dị năng – ý nghĩa như tên. Là một loại vũ khí được phỏng theo đúng

nguyên lý cấu tạo của súng ống hiện đại nhưng được Lăng Vân Trúc cải

tiển lại một chút phần nạp đạn.

Nó không bắn ra đạn thường, cũng không có trường hợp số lượng đạn có

hạn. Lăng Vân Trúc muốn đạn được nạp vô hạn, hơn nữa tầm bắn không chỉ

được cải thiện mà một viên đạn bắn ra có thể có lực công kích bằng một

lần phóng ra dị năng của một dị năng giả.

Lăng Vân Trúc càng nghĩ càng cảm thấy có tính khả thi. Cô hiểu được, dù

là ở thế giới nào, vũ khí nóng cũng có giá trị vũ lực cao hơn vũ khí

lạnh. Chỉ riêng một khẩu đại bác thông thường thôi cũng có thể bắn sập

tường thành, chứ đừng nói đến sau khi nó được gia công thêm năng lượng

dị năng.

Tuy nhiên, mơ ước thì rất tốt nhưng hiện thực thì tàn khốc. Thứ nhất,

Lăng Vân Trúc vẫn còn khuyết thiếu một số nguyên liệu. Trước đó Lãnh

Thần Phong được cô kể qua về loại vũ khí này nên cũng cảm thấy rất hứng

thú, sai thủ hạ đi kiếm khắp nơi nhưng chỉ tìm được đa phần, những

nguyên liệu hiếm mà cô cần nhất lại không có. Thứ hai, thế giới này thế

giới này không đủ điều kiện để cô chế tạo ra những thứ vũ khí tinh vi

như hiện đại. Lăng Vân Trúc chưa từng học qua Luyện khí. Cô cũng từng

nghĩ đến học Luyện khí để cải thiện phần thiếu hụt của thế giới này.

Nhưng cũng nhưng Luyện đan, Luyện khí cũng mất không ít thời gian để học tập. Những cuốn sách dạy cơ bản của Luyện đan và Luyện khí kia cô cũng

đã đọc qua. Nhưng có lẽ vì khác biệt nhận thức, những thứ viết bên trong đều quá mức thâm ảo, khiến cô vô cùng nhức đầu. May mà sau này tên Lãnh Hàn Phong kia chỉ lại cho cô vài lần mới hiểu được. Chuyện này cũng

từng khiến cô bị hắn cười nhạo không ít lần.

Cũng vì hai nguyên nhân này càng khiến cho Lăng Vân Trúc muốn đi vào

Không gian giới hơn. Nơi đó là nơi tích trữ tài sản cả đời của Sáng thế

thần và ý trung nhân, chỉ cần nghĩ vậy thôi hai mắt Lăng Vân Trúc đã

sáng trưng như hai cái đèn pha ô tô.

Tài sản cả đời đó! Tài sản cả đời của Sáng thế thần đó, chắc chắn toàn

là cực phẩm bảo bối chưa từng xuất hiện trên thế gian. Chắc chắn những

nguyên liệu hiếm cô không tìm được sẽ xuất hiện trong này. Hơn nữa nơi

đó hẳn sẽ không ít sách tốt về luyện đan và luyện khí. Lăng Vân Trúc bắt đầu chảy nước miếng. Bàn tay vàng từ trên trời rơi xuống này thật quá

tốt.

“Nha đầu, nghĩ cái gì mà nước miếng tèm lem thế?”
« Chương TrướcChương Tiếp »