Chương 2.1: Giống Như Chó Nhỏ

Thư Lâm buồn cười nhìn cô chửi nhau cùng tên đàn ông kia.

Thật ra lúc mới gặp hắn cảm thấy Phan Ngu thay đổi rất nhiều, ba năm trước trên người cô mang theo phong độ tri thức, trên mặt tươi cười rất nhiều, vừa thấy liền nắm lấy gương mặt trẻ con béo béo của hắn. Lần này gặp nhau đối với hắn rất xa cách, nói chuyện phải cố ý tìm đề tài, trang điểm cũng càng kỹ lưỡng xinh đẹp hơn, khóe miệng khi cười rộ lên đều hoàn mỹ không tỳ vết.

Không ngờ lúc mắng người lại sinh động như vậy.

Phan Ngu thay đổi tư thế ngồi, nhân lúc dừng xe nhìn gương mà chải vuốt tóc.

Bởi vì lúc nãy mở cửa xe, tóc cô càng ướt hơn, ướt đến nhỏ nước, cô cầm khăn lông nhanh chóng lau vài cái, ném sang một bên.

“Vẫn chưa lau khô đâu.” Thư Lâm đột nhiên nói “Trên cổ dì có nhiều nước lắm.”

Phan Ngu vội vàng nhìn tình hình giao thông, “ừ” một tiếng.

Thư Lâm nói: “Con lau giúp dì.”

Hắn cầm lấy khăn lông, mặt khăn bị hai người họ lau dính đầy nước, hắn nhích sang phía cô một chút, khoảng cách của hai người càng gần hơn.

Da của Phan Ngu rất trắng, làn da lộ bên ngoài quần áo như sữa bò mới nấu, mang theo nhiệt khí bốc hơi, xương quai xanh tinh tế thẳng dài, giọt nước bên trên lăn xuống chỗ sâu hơn.

Thư Lâm hít sâu một hơi, duỗi tay qua.

Hắn dùng tốc độ nhanh nhất lau sạch nước trên người Phan Ngu, còn vội vội vàng vàng giúp cô lau chỗ bị nhỏ nước, sau đó nhanh chóng ngồi lại vị trí, mắt nhìn thẳng phía trước.

Phan Ngu vừa đi qua một ngã rẽ, quay đầu lại nói: “Lau khô rồi à?”

Thư Lâm giọng nói thấp thấp: “Lau khô rồi.”

Phan Ngu không chú ý đến mặt hắn hơi đỏ, cũng không phát hiện tay hắn vẫn nắm chặt chiếc khăn lông, chỉ cảm thấy đứa nhỏ này cực kỳ ít nói, nhưng vẫn tính là lễ phép, anh cả và chị dâu dạy dỗ không tồi.

Thư Lâm áp chế hơi thở không ngừng tăng thêm, hắn muốn nhìn bên ngoài cửa sổ, còn muốn mở cửa để hóng gió, nhưng bên ngoài mưa gió rất to, mở ra có thể lập tức bị xối ướt, hắn từ bỏ, dứt khoát quay đầu nhìn Phan Ngu.

Mặt rất đẹp, cho dù đã trang điểm bị dính mưa cũng rất tinh xảo, đầu tóc ướt dầm dề không chỉ không chật vật mà ngược lại còn tăng thêm vài phần phong tình thành thục. Nhìn xuống chút nữa, bên ngoài nội y thậm chí có thể nhìn thấy thịt non phập phồng.

Cảm giác được vật dưới thân có xu thế ngẩng đầu, hắn thay đổi dáng ngồi, dùng khăn lông che khuất. Hắn căng mặt, mí mắt cũng nóng lên, đầu óc choáng váng.

Hắn nghĩ rằng chắc là dính mưa nên cảm lạnh rồi.

Nửa lộ trình sau đó hai người đều không nói gì, Phan Ngu cảm thấy một mình mình tìm đề tài không thú vị, lại còn phải lái xe, lười phân tâm nghĩ cái khác.

Mà Thư Lâm lại ước đi càng nhanh càng tốt, hai người ngồi trong một không gian chật chội, không khí cũng mang theo nhiệt độ làm hắn không ngừng miên man suy nghĩ, vật dưới thân không cách nào hạ xuống, căng đến mức đau.

Thật vất vả trở về tiểu khu, Phan Ngu đỗ xe ở gara, Thư Lâm xuống xe trước, đeo cặp sách đứng bên ngoài chờ cô.

Đồ mà hắn mang theo không nhiều lắm, một cái cặp sách và một chiếc va li không lớn, mà cũng chưa chứa đầy.

Sau khi lên lầu, Phan Ngu dẫn Thư Lâm vào phòng cho khách trước, bởi vì tới bất ngờ, chăn gối gì cũng chưa trải, cô quay đầu đi đến tủ quần áo lấy, thời điểm duỗi tay, áo trên người bị tụt xuống một nửa.

Quần áo vốn dĩ đã ngắn còn khá bó thân, lần này lộ ra cả eo, đường cong mượt mà cứ như vậy bại lộ trước mặt Thư Lâm.

Phần bụng lõm vào một khối, đến mông lại nhô ra, dáng người Phan Ngu hơi gầy, thoạt nhìn rất có hương vị tinh tế thành thục của phái nữ.

Thư Lâm không dám nhìn lại, ngồi ở trên mép giường chờ Phan Ngu cầm khăn trải giường đưa cho hắn, phát hiện hắn cong thân ngồi ở đó, giống như chim nhỏ bị dọa sợ.

“Sao vậy?”