Chương 20: Một cái tát

Chương 20: Một cái tát

Tác giả: Lãnh Phong

Edit: Tử Đằng

"Mợ nó, ai đánh lén ta?" Tên 'thái gám' đột nhiên gầm lên giận dữ, vẻ mặt vừa tức giận vừa xen lẫn sự ngạc nhiên lấy tay bưng một bên má.

Ryan cùng mấy người kia không khỏi ngẩn người, cảnh giác nhìn bốn phía, thế nhưng chung quanh chả có ai. Thanh niên mang kính nhẹ nhàng nói một câu: "Vân Đông, cũng không có người thứ sáu ở gần đây."

Thì ra tên bán nam bất nữ quái dị kia tên là Vân Đông. Vu Nại âm thầm ở trong lòng chửi rửa tên đó mấy lần.

Thanh niên lạnh lùng ở bên cạnh cả buổi không nói gì, giờ ánh mắt lại lóe lên một tia hứng thú nhìn Vu Nại, hỏi: "Mới nãy là ngươi làm?"

Vu Nại ngẩng đầu lên mờ mịt nhìn mọi người: "Gì cơ?"

Đối với biểu tình của Vu Nại người kia chỉ cười lạnh: "Tinh thần lực của ngươi có thể ngưng tụ ở bên ngoài?"

Hắn vừa dứt lời, hai người bên cạnh ánh mắt đồng loạt hướng Vu Nại mang theo vẻ khϊếp sợ.

"Cái gì bên ngoài? Ta nghe không hiểu?" Vu Nại tiếp tục phủ nhận, nhưng trong bụng lại nghĩ không biết là may hay rủi nữa, hắn chỉ muốn thử xem có thể tát tên 'thái giám' đó không, ai dè vậy mà lại thành công.

Người kia không hề trả lời, chỉ tiếp tục nói: "Nếu đúng vậy thì có thể giải thích tại sao Lam Phong muốn đúc lại gân cốt cho ngươi."

Vu Nại lẳng lặng nhìn hắn, nhếch miệng: "Ta là một phàm nhân, không hiểu ngươi đang nói gì hết."

Một lát sau người đó đột nhiên quay người bỏ đi: "Đi thôi, không nghĩ tới lại phát hiện ra một thứ đồ chơi thú vị."

"Con mẹ nó ngươi mới là đồ chơi." Vu Nại không kiềm chế được giận giữ mà phun ra một câu mắng người.

Người nọ dừng bước, trên mặt hiện lên vẻ âm lãnh, ngữ khí cùng theo đó mà mang theo hàn ý: "Lẽ nào Lam Phong không dạy ngươi rằng không được ăn nói lung tung sao?"

Nhìn bóng lưng người kia, Vu Nại cười lạnh: "Lẽ nào các ngươi mở miệng mắng ta phế vật này nọ thì mới là có ăn có học?" Hắn là người phàm, những người này dù tu vi cao đến đâu cũng không có tác dụng với hắn.

Vân Đông vừa nghe thế trán nổi gân xanh: "Phế vật, lẽ nào ta nói sai?"

Vu Nại liếc xéo Vân Đông một cái, chậm rãi mở miệng: "Đúng vậy. Ta là người phàm, không sánh được với những người cao cao tại thượng như các ngươi. Bất quá, các ngươi dù võ công cái thế nhưng cũng không thể gây hại được cho ta. Ta cũng không cảm thấy được các ngươi cao quý hơn ta chỗ nào, nhân phẩm lại thấp, vừa nhìn liền biết chính là một đứa tiểu học không tốt nghiệp được."

"Ngươi mắng ta?" Tuy rằng không hiểu câu cuối Vu Nại nói có nghĩa là gì, thế nhưng sắc mặt Vân Đông vẫn trông rất khó coi.

"Không sai, ta chính là chửi ngươi đó. Muốn đánh ta sao? Ta không có sợ đâu." Vu Nại sinh khí. Vừa tới thế giới này đã bị người người gọi là phế vật, mỗi ngày gọi như thế hắn cảm thấy rất tổn thương đó có rất không? Lòng tự trọng bị mấy người chà nát hết rồi.

Vân Đông hai tay nắm chặt thành quyền, tuy rất tức giận nhưng lại không thể làm gì được Vu Nại, nghẹn đến nỗi mặt đỏ bừng cả lên.

Nhìn thấy bộ dạng ăn quả đắng của đối phương tâm tình Vu Nại liền tốt lên. Chờ người đi rồi hắn mới quay sang nhìn Ryan, phát hiện cậu ta đang mang vẻ mặt phức tạp nhìn mình.

Cảm xúc vui sướиɠ chỉ giữ được trong khoảnh khắc, bây giờ Vu Nại lại bắt đầu lo lắng, ủ rũ hỏi: "Ryan, có phải ta vừa gây họa không?"

Ryan đấu tranh tâm lý một hồi, vẫn là gật đầu, vẻ mặt thừa nhận tiểu thiếu gia vừa gây họa lớn.

"Ba người đó lai lịch rất lớn sao?"

Ryan gật đầu: "Ba người đều là cao thủ Nhập thánh kỳ, hơn nữa còn là đệ tử nòng cốt của học viện, sau lưng có gia tộc cường đại hậu thuẫn."

Nghe Ryan nói xong Vu Nại liền biết mình đã chọc đến ổ kiến lửa. Nhưng hắn rất không ưa thái độ của đám người đó, nhất là tên 'thái giám' kia, vừa nghĩ đến đã thấy không thoải mái.

Hết chương 20