Quyển 1 - Chương 7: Tìm người cõng nồi

"Sở tiểu tử, con sẽ không phải là thật sự muốn cưới cái người tên gì nhỉ? Tên gì ấy nhỉ?"

Trần Hải Siêu cố gắng nhớ lại cái tên đó.

"Tiết Dịch."

"Đúng, chính là Tiết Dịch. Con sẽ không phải là thật sự muốn cưới hắn ta chứ? Nghe con vừa nói như vậy, ta cảm thấy hắn ta không phải là người tốt."

"Chuyện này, con tự có tính toán. Có điều con cần Trần gia gia giúp con một chút."

"Con nói trước là chuyện gì đã." Tuy nói như vậy, nhưng Trần Hải Siêu lập tức cảnh giác.

"Chỉ cần Trần gia gia đồng ý, sau khi ra khỏi cửa này, nói là mình từng nhìn thấy một phương thuốc dân gian, tình huống như con thì tốt nhất là nên xung hỉ!"

Chưa để ông kịp nói, Sở Thần Tà mượn lời nói tiếp: "Ngoài ra, con bị thương nặng, linh mạch bị tổn thương, tu vi từ nay về sau không thể tiến thêm, nhất định phải có đan dược cấp sáu mới có thể chữa khỏi!"

Trần Hải Siêu có chút im lặng.

Thằng nhóc thối, hóa ra là muốn ông cõng nồi.

Ông muốn rút tay áo của mình ra, kéo mấy cái cũng không kéo được, đành phải nói: "Được rồi, ta đồng ý với con, đồng ý với con rồi, thật sự là sợ con rồi."

Trong lòng lại nghĩ, nếu ông không đồng ý, Sở tiểu tử này e là sẽ túm chặt tay áo của ông không buông.

Kỳ thật chủ yếu vẫn là ông bị ánh mắt của Sở Thần Tà nhìn đến mức có chút sợ hãi. Chỉ sợ nếu ông không đồng ý, Sở Thần Tà hôm nay nhất định sẽ bám lấy ông không tha.

Thấy ông đã đồng ý, Sở Thần Tà cười hì hì nói: "Đa tạ Trần gia gia, còn mong Trần gia gia sau khi ra khỏi cửa này, bất kể ai hỏi cũng nói như vậy, bao gồm cả ông nội của con."

"Ngoài ra, còn làm phiền Trần gia gia sau khi trở về, chuẩn bị cho con hai phần dược tề thức tỉnh linh mạch, đừng để người khác biết chuyện này. Mang thêm một ít đan dược trị thương cho con, diễn kịch thì phải diễn cho giống."

"Được, được, ta biết rồi, chỉ có con là nhiều chuyện." Trần Hải Siêu đứng dậy, khoát tay, nói xong đi ra ngoài.

Đều nói chuyện bẩn thỉu trong đại gia tộc nhiều, không ngờ An Vương phủ chỉ có hai ông cháu nhà họ Sở cũng bị người ta nhắm vào.

Haizz!

Hiện tại, Trần Hải Siêu rất mừng vì mình vẫn là một lão già neo đơn, không sợ bị người ta tính kế.

Ông quyết định cả đời sẽ làm một lão già neo đơn.

Vô lo vô nghĩ, tốt biết bao!

"An Phúc, tiễn Trần gia gia giùm ta, thuận tiện đi cùng Trần gia gia về lấy thuốc." Sở Thần Tà dặn dò An Phúc ở ngoài cửa.

"Vâng, thiếu gia, nô tài đi ngay."

Sở Thần Tà nhớ rõ, lúc sắp chết, hình như hắn có nghe Chung Tu Tề nói hắn có hai cái linh mạch.

Nguyên nhân muốn hai phần dược tề thức tỉnh, một phần là để hắn tự mình dùng, phần còn lại đương nhiên là chuẩn bị cho người kia.

Trong một tiểu viện cổ kính yên tĩnh.

Một phụ nhân hơn ba mươi tuổi mặc y phục vải thô đang ngồi trong sân may vá quần áo.

Đột nhiên, một giọng nói phá vỡ sự yên tĩnh của tiểu viện.

"Mẹ, hôm nay người của An Vương phủ có đến cầu hôn không?" Một thiếu niên mười lăm tuổi từ ngoài cửa đi vào sân, nhìn thấy phụ nhân vội vàng hỏi.

Thiếu niên mặc một thân bạch y, trên tai phải có một nốt ruồi đỏ, cho thấy thân phận song nhi của hắn ta.

Mái tóc đen nhánh toát lên vẻ khỏe khoắn, ngũ quan tinh xảo trên khuôn mặt còn non nớt, có thể nhìn ra sau khi lớn lên nhất định là một song nhi thanh tú tuấn dật.

Thiếu niên chính là Tiết Dịch.

Mẹ hắn ta tên là Bạch Thúy Bình, là một người bình thường, ngày thường ở nhà làm việc vặt, lúc trẻ từng làm việc trong Chung phủ.

Cha hắn ta tên là Tiết Đào, là một võ sĩ cấp hai, thỉnh thoảng nhận một số nhiệm vụ lính đánh thuê để kiếm sống.

Gia cảnh nhà bọn họ không tốt, trong một tiểu viện hơn một trăm mét vuông chỉ có bốn gian phòng, trống rỗng, có thể nói là nhà chỉ có bốn bức tường.

"Đến thì đã đến rồi. Tiết Dịch, con thành thật nói cho mẹ biết, thật sự là con cứu Tà thiếu sao?" Nói rồi, Bạch Thúy Bình nhìn chằm chằm vào con trai mình, không cho hắn ta né tránh dù chỉ một chút.

Tiết Dịch là con trai của bà ta, cũng là song nhi, song nhi có thể gả cũng có thể cưới.

"Đương nhiên là con cứu hắn ta, nếu không thì sao con lại đưa hắn ta về An Vương phủ?"

Lúc nói câu này, ánh mắt hắn ta né tránh, vừa nhìn biết là đang nói dối.

Biết con không ai bằng mẹ, Tiết Dịch là do Bạch Thúy Bình mang thai mười tháng sinh ra, sao bà ta có thể không hiểu rõ song nhi này của mình.

Đặt y phục trong tay xuống, bà ta nghiêm nghị nói: "Tiết Dịch, nếu như không phải con cứu, thì con hãy đến An Vương phủ nói rõ ràng mọi chuyện. Con có biết Tà thiếu hiện tại là tình trạng gì không?"

Tiết Dịch theo bản năng tiếp lời: "Chẳng phải Tà thiếu vẫn khỏe mạnh sao?"

"Mẹ, mẹ xem, nếu con trở thành tiểu thế tử phi của An Vương phủ, sau này nhà chúng ta sẽ không cần phải sống ở cái nơi quỷ quái này nữa, mẹ cứ chờ con và Tà thiếu hiếu thuận với người là được!"

Hắn ta kéo Bạch Thúy Bình, nhìn tiểu viện không lớn này, trong lòng tràn đầy chán ghét.

Nghĩ đến lúc đưa Sở Thần Tà về An Vương phủ, cảnh tượng nhìn thấy.

An Vương phủ lầu các san sát, trong vườn cây cổ thụ cao chót vót, đá quái nhấp nhô, núi non sông nước, đình đài lầu các, hành lang uốn lượn. Kiến trúc chạm trổ tinh xảo, đẹp không sao tả xiết, có thể xưng là tiên cảnh nhân gian.

Đó mới là nơi người ta ở.

Chờ hắn ta trở thành tiểu thế tử phi, mỗi ngày đều có thể sống ở đó. Còn có rất nhiều hạ nhân hầu hạ.

Chỉ cần nghĩ đến lập tức khiến hắn ta tơ tưởng!

"Dịch nhi, chúng ta không với cao được đâu, chúng ta không gả có được không?" Bạch Thúy Bình khuyên nhủ.

Bởi vì bà ta nhìn thấy tham vọng trong mắt Tiết Dịch, thật sự bị dọa sợ. Bà ta chưa bao giờ biết song nhi này của mình lại có dã tâm lớn như vậy, trong lòng không những không bớt lo lắng mà còn tăng thêm.

"Mẹ, chẳng lẽ người không muốn sống tốt, cũng không muốn con trai người sống tốt sao? Người là mẹ ruột của con đó! Sao người lại không muốn con trai người sống tốt chứ?"

Nói xong, Tiết Dịch hất tay Bạch Thúy Bình ra, tức giận chạy vào phòng mình.

"Rầm" một tiếng, đóng sầm cửa phòng lại.