Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Địa Ngục Chi Vương Thiên Tài Kiều Phi

Chương 30: Tu Di Lão Nhân

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vừa dứt lời, kim quang của quả trứng đột nhiên loé sáng lên, ngay sau đó một luồng sáng bạc tách ra, dừng lại lắc lư trước mặt Hạ Tây.

Hạ Tây ngây người, còn không đợi nàng hỏi rõ ràng ánh sáng này là gì, ngân quang đột nhiên tăng tốc, tiến vào trong cơ thể nàng.

Hạ Tây loạng choạng lùi lại mấy bước, buông lỏng quả trứng ra, nội lực trong cơ thể lấy cảnh giới tốc độ cao nhất vận chuyển. Hít thở vài lần, cơ thể không xuất hiện bất luận đau đớn hay khó chịu, ngược lại, trước mắt nàng hình bóng mờ mờ của một người từ từ ngưng tụ lại. Đó là một lão nhân tiên phong đạo cốt, một thân áo bào trắng, râu tóc bạc phơ, khóe miệng hiện lên ý cười hiền lành nhân hậu.

Nhưng khi Hạ Tây vừa nhìn thấy hắn, đột nhiên một cảm giác không thoải mái lan khắp toàn thân, Vô Ảnh Châm theo bản năng xuất hiện giữa năm ngón tay.

Dù là một lão nhân bộ dáng nhân từ vô hại, nhưng trên người lại phát ra áp lực khiến nàng vô lực chống cự, thậm chí muốn phủ phục uy áp. Đôi mắt đυ.c ngầu của hắn ẩn chứa u quang vô hạn, tựa như vực sâu không đáy.

"Tu Di lão gia gia!" Quả trứng phát ra tiếng kinh hô vui sướиɠ, nhưng lần này giọng nói của tiểu hài tử lại không phát ra từ bên trong vỏ trứng, thay vào đó lại vang vọng bên tai nàng: "Mẫu thân, mẫu thân, người mau xem, đây là Tu Di lão gia gia đã cứu bảo bảo!"

Hạ Tây lại không ngây thơ như quả trứng khổng lồ, mặt đầy đề phòng nhìn lão nhân lơ lửng ở không trung, chậm rãi hỏi: "Ngươi rốt cuộc là người hay quỷ? Tu Di Cung này lại là địa phương nào?" Không biết liền tồn tại sợ hãi, tuy rằng không gian Tu Di này đã đồng hành cùng nàng hai kiếp, nhưng nếu không biết rõ về nó, nàng vĩnh viễn không có cách nào yên tâm sử dụng.

Tu Di lão nhân lại không đáp lời ngay, thay vào đó hắn tràn đầy khϊếp sợ, nhìn chằm chằm vào Hạ Tây. Trong mắt vui sướиɠ, hoang mang, nhẹ nhõm, mong đợi nhất nhất hiện lên.



Hạ Tây liền không chịu nổi loại áp bức thầm lặng này, thời điểm nàng muốn ném Vô Ảnh Châm, Tu Di lão nhân rốt cuộc cũng mở miệng: "Ta đã đợi trong không gian Tu Di giới tử này rất lâu rồi, vốn tưởng rằng không còn hy vọng, không nghĩ tới… không nghĩ tới, ta thực sự đợi được rồi."

Hắn vẻ mặt kích động nhìn Hạ Tây, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm Hạ Tây tựa như nàng là kỳ trân dị bảo, hệt như ân nhân cứu mạng của hắn: "Không sai! Không sai! Đích thị là dung hợp linh hồn, không nghĩ tới một linh hồn từ dị giới thế ngoại chi linh thực sự có thể đạt được linh hồn dung hợp. Ha ha ha ha…. tộc chúng ta được cứu rồi!"

Lời vừa nói ra khiến Hạ Tây kinh hồn tảng đảm. Với câu nói ‘một linh hồn từ dị giới thế ngoại chi linh’, rõ ràng Tu Di lão nhân đã nhìn thấu thân phận thực sự của nàng.

Thấy Hạ Tây lộ ra biểu tình đề phòng cảnh giác, Tu Di lão nhân bình tĩnh lại tâm tình hưng phấn, nở nụ cười tao nhã nói: "Hảo hài tử, ngươi đừng sợ, ta không thể nhìn thấu được thân phận thực sự của ngươi. Đặc biệt là sau khi ngươi phá bỏ hoàn toàn phong ấn, càng sẽ cùng thân thể ngươi chân chính hợp nhất, không chút sơ hở."

Hạ Tây nhíu mày, lẩm bẩm nói: "Sau khi phá bỏ phong ấn?"

Không biết vì sao, nàng chợt nhớ tới lời nói của tên nam nhân đáng giận nửa đêm đột nhập đó ‘Nếu ngươi là phế vật, thế gian này liền không có người thiên tài’. Chẳng lẽ, những gì tên nam nhân đó nói là thật, trong cơ thể nàng đích thực có năng lực bị phong ấn?

Hạ Tây đang trầm ngâm, liền nghe thấy giọng nói gấp gáp của Tu Di lão nhân: " Hảo hài tử, hiện tại ngươi cẩn thận nghe lời ta nói, ta không còn nhiều thời gian nữa rồi."

"Không còn nhiều thời gian?" Lúc này suy nghĩ của nàng bị đình trệ, vô thức lặp lại những lời đó.
« Chương TrướcChương Tiếp »