Chương 67: Truyền Thuyết Về Minh Vương

Hạ Tây khẽ ngửi, liền khinh thường bĩu môi, đem bình dược tùy tay ném vào Tu Di Cung: “Cũng chỉ là dược tính thứ phẩm còn chưa hoàn toàn dung hợp, có cái gì mà kiêu ngạo chứ. Đản Đản, cho ngươi ăn!”

Đản Đản nuốt linh dược cực kỳ vui mừng, thẳng thừng la hét còn muốn. Tiểu gia hỏa này rõ đầu rõ đuôi đúng là đồ tham ăn, đao kiếm Linh Khí, linh thực đan dược lẫn đồ ăn nấu nướng tốt đều muốn ăn, ăn nhiều như vậy lại không có một chút dấu hiệu muốn phá xác nào, đây là muốn cho nàng phá sản sao?

Hạ Tây lắc mình ra khỏi không gian, trong lòng chỉ có thể âm thầm cầu nguyện, hy vọng Đản Đản sau khi ra tới có thể đừng tham ăn như vậy, nếu không, nàng thế nào cũng phải chịu kiếp nghèo hèn cả đời.

===

Ngày hôm sau tỉnh lại, Hạ Tây vui sướиɠ phát hiện, kinh mạch cùng đan điền đau đớn đã hoàn toàn biến mất.

Nàng do dự một lúc, cuối cùng vẫn là quyết định đúng giờ đi đến trà lâu Vạn Phong gặp Nam Cung Dục. Tuy rằng hôm qua Chu Tước cảnh cáo cùng công kích làm nàng thực khó chịu, nhưng khó chịu cùng gia tăng thực lực của chính mình, cái sau càng quan trọng hơn.

Nhưng vừa ra đến trước cửa, Hạ Tây vẫn là gọi Mạc Tam tới, hướng hắn dò hỏi bối cảnh Minh Vương.

Mạc Tam trên mặt đã có chút sinh khí, không còn tựa như thất hồn khi vừa mới bị khống chế, nhưng đối với Hạ Tây thái độ lại càng thêm cung kính: “Hồi chủ tử, Minh Vương điện hạ có thể nói là đệ nhất nam nhân trong Kim Lăng quốc chúng ta, vô luận là thực lực của hắn hay thế lực hắn nắm giữ trong tay, đều làm cho hoàng thất Kim Lăng cùng các đại môn phái không dám dễ dàng trêu chọc.”

“Thuộc hạ từng nghe nói, hắn có thiên phú kinh tài tuyệt diễm, mười lăm tuổi liền trở thành võ giả Kim Tâm kỳ, thời điểm kết thành Kim Tâm không trung liền xuất hiện Cửu Thiên Huyền Lôi, chấn kinh toàn bộ Mịch La Đại Lục. Từ đó về sau, thế lực khắp nơi bởi vì kiêng kị thiên phú cường hãn này, từng phái cao thủ võ giả bí mật ám sát, nhưng lại chưa từng có người có thể thương tổn Minh Vương, ngược lại hết thảy trở thành vong hồn dưới tay thủ hạ hắn.”



Hạ Tây nhíu nhíu mày, trong lòng kinh ngạc với thực lực cường đại của Nam Cung Dục, hắn thế nhưng mười lăm tuổi liền kết Kim Tâm?

Mạc Tam tiếp tục nói: “Nghe nói, Minh Vương bề ngoài tuấn mỹ, còn đẹp hơn cả mỹ nữ, nhưng tính tình lãnh khốc, tàn nhẫn thích gϊếŧ chóc. Hai năm trước, một đoàn ma thú từ phía tây núi Quế Kim đột nhiên tập kết, quy mô xâm chiếm biên cảnh Kim Lăng, Kim Lăng vương phái ra mấy vạn quân tinh nhuệ nghênh địch, lại bị tướng lĩnh ma thú một phát đánh chết, toàn quân bị diệt. Lúc ấy Kim Lăng quốc lòng người hoảng sợ, đều cho rằng đã tới thời điểm nước mất nhà tan, ai ngờ, năm ấy mười tám tuổi Minh Vương gia lại đột nhiên đích thân dẫn mấy ngàn Kỳ Lân Thiết Kỳ đến núi Quế Kim, lấy chi lực bản thân đánh chết thủ lĩnh ma thú, tiêu diệt toàn bộ đội quân ma thú.”

“Có người nói, trận đánh đến vạn phần thảm thiết, huyết nhục bay tứ tung, chiến trường trên núi Quế Kim bị máu tươi ngấm qua nhưỡng thổ, đến tận bây giờ vẫn còn màu nâu hồng, người bình thường chỉ cần tới gần chiến trận liền sẽ bị sát khí đánh thẳng đến thất khiếu đổ máu. Danh hiệu Minh Vương điện hạ cũng là từ trận chiến ấy về sau được ban cho, ý tứ chỉ ‘ Minh giới chi vương, chúa tể nhân gian sinh tử, khống chế lục đạo luân hồi ’.”

Hạ Tây nghe xong Mạc Tam kể lại, thật lâu vẫn không thể bình tĩnh nổi. Tính tình lãnh khốc, tàn nhẫn thích gϊếŧ chóc…… Chúa tể nhân gian sinh tử, khống chế lục đạo luân hồi…… Nhưng trước mắt nàng lại hiện lên một nam tử tà mị cùng nụ cười thiếu đánh đòn của hắn, hai người này là một sao?

===

Hạ Tây dùng qua cơm sáng, mắt thấy thời gian đã đến giờ Thìn (7-9 giờ sáng) mới thong thả ung dung ra cửa.

Mới vừa đi ra đường mòn trước biệt viện, liền nhìn đến cách đó không xa, dưới vách núi có hai đứa nhỏ ngồi xổm.

Nam tử chính là vị thiếu niên mười lăm sáu tuổi, nữ tử bất quá bảy tám tuổi, đều ăn mặc một thân quần áo cũ nát.