Chương 23

Văn kiện trước mặt người đàn ông đeo kính cũng nhảy lên một cái theo một cái đập bàn này.

Anh ta dừng động tác viết chữ lại, vẻ mặt đau khổ điên cuồng xoa bóp mi tâm của mình.

Quả thật đại gia ngài rất rảnh rỗi! Nếu không sao bây giờ lại nhàn rỗi ngồi ở đây tra tấn anh ta như vậy chứ?!

Bạch tiên sinh, Bạch đại nhân, Bạch lão gia, anh Tạ, van cầu ngài mau giao cho cái người rảnh rỗi này thêm nhiều việc một chút, đuổi tên này khỏi tôi đi!

Dường như thiếu niên áo đen như nghe được ý nghĩ vụn vặt trong lòng người đàn ông đeo kính, lại đưa tay chọc vào người của anh ta: “Vậy anh không tò mò vì sao gần đây Tiểu Bạch trở nên không thích hợp sao?”

“Tại sao gần đây cậu ấy trở nên không thích hợp?” Người đàn ông đeo kính thở dài, tiếp tục múa bút thành văn, tốt tính hỏi.

“Anh hỏi tôi, tôi cũng không biết.” Thiếu niên áo đen nhún vai: “Tôi cũng đang cảm thấy kỳ quái đây này.”

Người đàn ông đeo kính: “... Không phải vừa rồi anh muốn tôi hỏi anh sao?”

Thiếu niên áo đen: “Cái này tôi gọi là xây dựng bầu không khí, kích phát hứng thú nói chuyện phiếm của anh với tôi. Thế nào? Bây giờ anh đã có hứng thú nói chuyện phiếm với tôi chưa?”

Người đàn ông đeo kính: “...”

Động tác chọc vào tay anh ta của hắn quá mạnh, đầu bút quẹt ngang một cái làm tờ giấy rách một lỗ lớn.

“Phạm Vô Cữu.” Anh ta nghiến răng nghiến lợi gọi cả họ lẫn tên của thanh niên áo đen, không có nửa điểm tốt tính như vừa rồi, gân xanh trên trán cũng đã nổi lên: “Bây giờ, lập tức, cách xa cái bàn làm việc này một chút cho tôi!”

Thiếu niên áo đen được gọi là Phạm Vô Cữu dùng vẻ mặt vô tội, thành thật thôi bắt chéo chân, nhảy xuống khỏi bàn.

Miệng còn không quên bô bô nói: “... Anh rống dữ dội như vậy làm gì? Không phải tôi chỉ ngồi lên bàn của anh một chút thôi sao? Thật là, cũng không thiếu một hồn ma nào đâu!”

“Xem ra gần đây anh rất rảnh.” Người đàn ông đẩy mắt kính, kính phản chiếu ra ánh sáng quỷ dị: “Bạch tiên sinh làm rất đúng, tôi cũng phải học tập cậu ấy, giao cho anh nhiều nhiệm vụ mới hơn.”

“Xin lỗi phán quan đại nhân, tôi sai rồi, tôi không nên làm chậm trễ công việc của ngài, tôi đi trước đây, tạm biệt ngài nha!”

Phạm Vô Cữu xin lỗi liền mạch lưu loát, cơ hồ dùng động tác thuấn di thoáng hiện ra trước cửa phòng làm việc, sau đó rầm một tiếng đóng cửa lại rời đi.

Phán quan tiên sinh xoa xoa huyệt thái dương.

Haizz, Diêm Vương đại nhân của tôi ơi, nhanh đến đây thu lại phép thần thông của cái người này đi.

Tên này quả thực là Husky trong địa phủ của chúng ta mà!

***

Husky thảnh thơi dạo bước đi ra cửa đến thế giới của con người, nghênh ngang đi trên phố như đi ở dưới Minh giới.

Nhưng đứng dưới góc nhìn của một người thứ ba, tuy rằng động tác của hắn rất giống lưu manh, nhưng thật là một thiếu niên trẻ tuổi tuấn lãng.

Môi đỏ răng trắng, ánh mắt yêu dị, đuôi mắt không chỉ có một vệt đỏ ửng, thậm chí ở khóe mắt phải còn một nốt ruồi lệ nhỏ.

Cũng không biết hắn học được thói quen xấu này từ nơi nào, lúc cười thích nhếch một bên khóe miệng lên, hơn nữa còn tự nhận đây là nụ cười tà khí trong truyền thuyết.

Lúc cười còn lộ ra một cái răng nanh nho nhỏ.

Có trời mới biết mọi người trong Minh giới đã sớm lặng lẽ dùng vẻ mặt này của Phạm Vô Cữu làm meme, cũng được lưu truyền rộng rãi, hơn nữa còn có cái tên là… Long Vương méo miệng. JPG.

Người trên trần gian và yêu ma quỷ quái dưới lòng đất đều truyền miệng cho nhau rằng, Hắc Vô Thường chính là quỷ sai hung ác nhất thế gian hiện giờ, hồn phách đều bị hắn theo dõi, tạm thời đừng nói có thoát được hay không, cho dù bị kéo đi địa phủ, toàn thân cũng không có chỗ nào lành lặn.

Nhưng mà, chỉ có người quen biết Phạm Vô Cữu... Không… quỷ quen biết hắn mới có thể biết rõ bản tính của hắn.