Chương 34: Bắt được rồi! (2)

Cô nhóc thối ơi cô nhóc thối, rốt cuộc em có thể chất thần kỳ gì mà không chỉ hấp dẫn quỷ, còn hấp dẫn luôn quỷ sai nữa.

“Thỏ con biết nói tiếng người.” Phạm Vô Cữu cũng chọc chọc nó: “Cô nói cho tôi biết chuyện trước đó của em gái tôi đi.”

Ngài Thỏ không phải rất hiểu tâm tư thiếu niên, mở miệng nói: “Nhân loại lớn lên rất nhanh, ngay từ đầu vẫn còn là một cô bé nhỏ còn đeo tã lót, nhưng đùng một cái đã lớn lên thành dáng vẻ này, nếu tôi mà ngủ gật một thời gian, e là cô nhóc sẽ biến thành một bà lão mất.”

Yêu quái và nhân loại có khái niệm về thời gian hoàn toàn khác nhau, cho tới bây giờ cũng đều không giống.

Yêu quái có được thời gian sống rất dài, vô cùng vô tận, chúng nó nhìn nhân loại sống như phù du, sớm sinh ra cũng sớm chết đi.

Ngài Thỏ có thể cảm nhận được, thiếu niên quỷ sai trước mặt đã trở nên uể oải không phấn chấn.

Phạm Vô Cữu lấy mũ trùm đầu, khuôn mặt bao phủ trong bóng tối.

Hay lắm! Chẳng lẽ nó lại nói cái gì không nên nói hại đại quỷ này đau lòng sao?

Ngài Thỏ cảm thấy đầu của mình lại bắt đầu đau.

… Cho cô nhóc thêm mấy ngàn năm tuổi thọ hẳn cũng không đủ.

Ngài Thỏ nghe được tiếng thì thầm như vậy của hắn.

Hắc Vô Thường này thật sự là cái gì cũng dám nói, chuyện gì cũng dám nghĩ nha!

“Đúng rồi.” Phạm Vô Cữu bỗng nhiên lại hỏi nó: “Người nhà của em gái đâu?”

“Cậu đang hỏi cô nhóc là con cái nhà ai sao?” Ngài Thỏ ngẩng đầu sau đó vò vò lông xù trên đầu: “Đều… đều đã chết hết rồi.”

“Mẹ thì sao?”

“Bà ấy chết ngay khi mới sinh cô nhóc ra.”

“Ba?”

“Ừ… chết luôn rồi!” Trong ánh mắt của ngài Thỏ lóe lên tia chần chờ, nhưng vẫn trả lời.

Phạm Vô Cữu tin câu trả lời của thú lừa bịp, vì thế khóe mắt hắn lại lấp lánh ánh nước: “Vậy em gái nhất định sống rất vất vả.”

Ngài Thỏ tức giận bất bình dưới đáy lòng, nó cảm thấy mình mới là người vất vả hơn cô nhóc thối kia.

Mỗi ngày lo lắng cái này lo lắng cái kia, không mệt chết cũng có thể mất nửa cái mạng.

“Được rồi!” Phạm Vô Cữu đột nhiên đứng lên, dùng tư thế hiên ngang của mình vỗ ngực vài cái: “Tôi muốn chăm sóc cô nhóc mạnh khỏe lớn lên!”

Ngài Thỏ nhìn ruộng rau bị chết đuối, lại nghĩ đến nồi cơm bốc khói đen kia.

Nói thật, đổi thành đại lão ngài ra tay chăm sóc trẻ con, trẻ con có thể thành công sống đến lớn hay không cũng là một vấn đề.

Ngài Thỏ cảm thấy đau trong lòng nhưng không dám nói.

Thấy đèn trong phòng đã tắt, Phạm Vô Cữu xắn tay áo lên, giống như kẻ trộm lặng lẽ rón rén chạy vào phòng.

“Đại ca của tôi ơi.” Ngài Thỏ túm lấy hắn: “Cậu muốn làm gì?”

“Tôi vào xem em gái ngủ có ngoan không? Có đá chăn không?” Phạm Vô Cữu trả lời: “Thân thể con người đều rất yếu ớt, có đôi khi ngủ không đắp chăn, bị cảm lạnh sẽ chết cóng.”

Ngài Thỏ: ... Cũng không đến mức yếu ớt như vậy chứ!

Thôi quên đi, nếu như chỉ đắp chăn, vậy cái việc ‘chăm sóc’ này nghe cũng rất bình thường.

Ngài Thỏ buông móng vuốt ra, đưa mắt nhìn Hắc Vô Thường đại nhân cà lơ phất phơ rón rén vào phòng.

Đương nhiên, nó cũng không thể yên lòng.

Rối rắm một lúc, nó cũng lặng lẽ rón rén đi vào phòng, muốn nhìn tình huống phát triển thế nào, sợ vị Hắc Vô Thường đại nhân này lại đổi ý, làm cái chuyện cảm động trời đất gì đó nữa thì toi.

Không nghĩ tới, mới vừa nhảy đến cửa phòng cô nhóc, đẩy cửa phòng khép hờ ra, một cái sọt lớn từ trên trời giáng xuống, nhốt nó lại ở bên trong.

Ngài Thỏ: “...?!”

Bên ngoài sọt lớn vang lên giọng nói của cô nhóc: “Bắt được rồi!”