Chương 40: Em gái nuôi tôi (1)

Hắn kích động nghĩ: A! Em gái thật đáng yêu! Cho dù bây giờ hắn có chết cũng không cảm thấy tiếc nuối!

“Muốn đi đâu chơi?” Phạm Vô Cữu hỏi cô nhóc: “Em có muốn ăn cái gì không?”

Hắn thậm chí còn khoe khoang: “Cho dù em gái muốn sao trên trời, anh cũng có thể hái xuống cho em.”

Tiểu Lộc nở nụ cười: “Anh à, em không muốn sao trên trời, lúc chúng treo trên trời là đẹp nhất, nhưng mà rơi xuống sẽ biến thành thiên thạch.”

Cực - Phạm Vô Cữu - mù chữ: “... À, là như vậy sao?”

Nói đi cũng phải nói lại, thiên thạch là cái gì?

Quên đi, hỏi cái này chắc em gái sẽ cảm thấy anh trai của mình là một người ngốc, hắn không nên hỏi thì tốt hơn.

Tiểu Lộc đi một đoạn dừng lại nhìn một lát, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người một ông lão đang cầm xâu kẹo hồ lô.

Phạm Vô Cữu hào sảng mở miệng: “Cho tôi mười xâu kẹo hồ lô.”

Ông lão cười tủm tỉm nhìn thiếu niên trẻ tuổi trước mặt, vừa định nói cái gì đó, chỉ thấy cô nhóc kéo góc áo thiếu niên trẻ tuổi.

“Anh trai, nhiều vậy em không ăn hết được.”

“À… vậy thì lấy chín xâu thôi!”

Rất có khí thế thiếu gia giàu có lâu không ra khỏi nhà, không ăn khói lửa nhân gian.

Tiểu Lộc: “...”

Cô không để ý đến tư thế hào sảng vung tiền như rác của anh trai, trên mặt nở nụ cười ngọt ngào nhìn ông lão bán kẹo hồ lô: “Ông ơi, lấy cho cháu hai xâu là được rồi, cháu và anh trai mỗi người một xâu.”

“Hai xâu hai đồng.” Ông lão cười ha hả gật đầu, nhìn cô nhóc xinh đẹp như nhìn cháu gái ruột của mình, đưa kẹo hồ lô cho cô, Phạm Vô Cữu lấy thẻ đen ra trả tiền.

Nụ cười trên mặt ông lão cứng lại: “Chàng trai, tiền mặt và quét mã đều được.”

Phạm Vô Cữu cả kinh: “Cái gì, không thể quẹt thẻ sao?”

Tiền mặt là cái gì? Quét mã là cái gì? Lúc trước không phải phán quan tiên sinh nói cho hắn biết, tấm thẻ này có thể dùng cả đời không hết mà?

“Ông ơi, của ông này.” Tiểu Lộc tìm được hai đồng xu trong ví tiền nhỏ của mình đưa cho ông lão.

“Kẹo hồ lô đây… kẹo hồ lô ngọt ngào đây…”

Tiếng hét của ông lão bán kẹo hồ lô dần dần đi xa, Phạm Vô Cữu đau khổ, nắm chặt kẹo hồ lô trên tay, nhớ tới câu mình vừa mới khoe khoang xong, trên mặt là vẻ xấu hổ và hoảng hốt, quả thật hận không thể chui vào lòng đất.

A a a! Vừa rồi hắn còn nói em gái muốn ăn gì thì có cái đó, hắn sẽ mua hết cho cô nhóc.

Kết quả thì sao? Cuối cùng ngay cả một xâu kẹo hồ lô cũng là em gái mời!

“Chẳng lẽ thứ đồ chơi này vô dụng sao?” Phạm Vô Cữu tức giận nhìn cái thẻ đen trong tay, chỉ thiếu điều muốn nhìn đến khi trên tấm thẻ khoét ra một cái lỗ mới thôi.

“Anh trai.” Tiểu Lộc cắn một quả sơn tra, vị chua chua ngọt ngọt khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của cô co lại: “Em xem TV, những nam chính kia đều ném thẻ như vậy xuống, sau đó để người khác cầm đi tùy tiện tiêu xài.”

“À, là vậy sao?” Phạm Vô Cữu cũng cắn một quả sơn tra, chua đến mức nhíu chặt lông mày.

“Là như vậy.” Tiểu Lộc gật đầu: “Cho nên nhất định là có tác dụng.”

Phạm Vô Cữu bị em gái thuyết phục.

Thế nhưng, cho dù có tác dụng, nhưng cũng không mua được hai xâu kẹo hồ lô, vậy nó có thể có ích gì đây?

“Không sao đâu, anh trai.” Tiểu Lộc an ủi: “Trong túi của Tiểu Lộc còn tiền, sẽ không để anh đói đâu.”

Phạm Vô Cữu không muốn khóc, nhưng nghe cô nhóc nói như vậy, bây giờ rất muốn khóc.

Hắn đường đường là một Hắc Vô Thường, từ khi nào lưu lạc đến mức cần em gái nuôi mình rồi.

Vì thế hắn trấn định nói: “Em chờ một chút.”