Chương 59: Mười năm sinh tử cách đôi đường (49)

Cuối cùng Trương Vân Thư đưa Trương Tiếu đi mua quần áo, Ninh Hoan Tâm và Vương Niệm Bình từ nhà Trương Tiếu đi ra, một đường chậm rãi hướng tứ hợp viện đi về. Trên đường về tứ hợp viện Vương Niêm Bình đột nhiên dừng bước, bộ mặt biểu lộ phức tạp nhìn Ninh Hoan Tâm. "Tiểu Ninh, cô đến cùng... là ai?"

"Hả?" Ninh Hoan Tâm mờ mịt. "Anh Vương, anh nói cái gì vậy?"

" Không có gì, là tôi suy nghĩ nhiều rồi." Vương Niệm Bình lúc này đột nhiên lắc đầu, bước nhanh đi vào trong tứ hợp viện. Ban đầu là do hắn phát hiện Ninh Hoan Tâm đứng ở giữa những ngôi mộ hoang, về sau Tưởng Lệ Hành đem Ninh Hoan Tâm theo về.

Ngay từ đầu Vương Niêm Bình cũng không muốn suy nghĩ quá nhiều, nhưng gần đây phát sinh nhiều chuyện như vậy người trong đoàn làm phim vô cùng sợ hãi và bàng hoàng. Rất nhiều diễn viên bởi vì sợ hãi ngay cả tiền cũng không cần liền rời đi, mà cùng những người kia so sánh Ninh Hoan Tâm thật sự rất bình tĩnh. Vả lại cô ấy biết rất nhiều chuyện mà người khác không biết. Cô bé này thật sự rất thần bí .

Vương đạo diễn không hổ là Vương đạo diễn, quả nhiên tâm tư nhanh nhẹn, bất quá Ninh Hoan Tâm nghĩ tới Vương Niệm Bình động não như thế nào cũng sẽ không nghĩ. Cô là từ 10 năm sau tới Ninh Hoan Tâm nhịn không được cười, đi thẳng vào trong phòng của mình.

Lúc này Dương A Noãn ở trên giường đang ngủ say. Ninh Hoan Tâm nhìn thấy cửa sổ lại bị gió thổi mở, cô lập tức đi đến bên giường đóng cửa sổ lại. Nhìn thấy cái gương để chạm đất ở góc tường nhìn Ninh Hoan Tâm dừng lại một chút.

Dương A Noãn nói đây là đồ cổ giá trị liên thành, thế nhưng thứ quý giá như vậy tại sao dì Trương lại đặt trong phòng Trương Diễm nhỉ? Chẳng lẽ bà ấy không biết thứ này trân quý?

Ninh Hoan.Tâm nhịn không được dùng ngón tay sờ cằm, xem ra có thời gian mình phải nhắc nhở dì Trương một câu mới được.

Đây đều là tiền! đều là tiền đó nha!

Thời điểm Bạch Vân Tử trở về đã xế chiều, ông ấy một mực ngồi ở khoảng đất trống trong sân, không người nào dám quấy rầy vị thế ngoại cao nhân này.

Lúc ăn cơm tối Ninh Hoan Tâm trở về phòng gọi Dương A Noãn, lại phát hiện tiểu cô nương đã tỉnh, đứng sững sờ ở bên cửa sổ.

"A Noãn ăn cơm." Ninh Hoan Tâm kêu một tiếng Dương A Noãn vẫn như cũ đứng bên cửa sổ không nhúc nhích.

" A Noãn?" Ninh Hoan Tâm không nhận được tiến lên mấy bước tới bên người Dương A Noãn, lúc này tiểu nha đầu mặt mũi tràn đầy chăm chú nhìn chằm chằm bên ngoài. Xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh có thể nhìn thấy cảnh sắc trong viện. Bạch Văn Tử Đạo Trưởng không biết đã đứng dậy từ, lúc nào ông ấy cùng Tưởng Lệ Hành đứng cạnh nhau không biết hai người đang đàm luận cái gì.

"A Noãn?" Ninh Hoan Tâm thu hồi ánh mắt nhịn không được quay đầu nhìn tiểu nha đầu bên cạnh .

"Xuỵt." Dương A Noãn lại đột nhiên bất mãn quay đầu trừng Ninh Hoan Tâm một cái, lúc này Bạch Vân Tử và Tưởng Lệ Hành hình như đã nói chuyện phiếm xong. Hai người một trước một sau rời đi.

"Chị sao lại gọi em làm gì? Không thấy em đang..em đang, aizz nói chị cũng không hiểu."

Tiểu nha đầu lúc này hình như tâm tình rất tồi tệ, vừa rồi cô cảm thấy có một loại khí tức sợ hãi kỳ quái, giống như ở... trên người anh hai thì phải. Thế nhưng nó chỉ thoáng qua liền nhanh chóng biến mất, phảng phất hết thảy đều là giống như ảo giác.

Con mắt Dương A Noãn rất đặc biệt, cặp mắt của cô bé từ khi ra đời đã có thể nhìn thấy linh hồn mà người khác không thể nhìn thấy được. Ơ trong huyền môn gọi là thiên nhãn đi.

Bởi vì có đôi mắt này cô bé từ nhỏ đã khác biệt so với những đứa bé khác. Cũng bởi vì vậy mà bị thân nhân của mình vứt bỏ, cũng may về sau cô bé gặp được Bạch Vân Tử.

***thỏ nâu***^_^