Chương 63: Mười năm sinh tử cách đôi đường (53)

"A Nghiên! A Nghiên!"Trương Tiếu cũng bị bao phủ dưới huyết phù, hắn lần nữa cảm thấy loại cảm giác bất lực của hai mươi mấy năm trước.

Không, không được, Không thể để cho A Nghiên hồn phi phách tán, tuyệt đối không được!

Trương Tiếu nhìn huyết phù trên đỉnh đầu theo bản năng đem hồn phách của Lý Nghiên bảo hộ sau lưng mình. "Hài tử, hài tử..." Lúc này hồn thể của Lý Nghiên bắt đầu tan rã.

"Tiểu ca, mau cứu con của ta, mau cứu con của ta." Ở nơi tối tăm không thấy ánh mặt trời, là đứa bé này vẫn ở bên cô. Nó đã không có cơ hội nhìn thế giới xinh đẹp, không có một cuộc đời hoàn chỉnh, là cô đã nợ nó quá nhiều.

"Tiếu ca, xin huynh." Đây có lẽ là tình thương của một người mẹ đi. Lý Nghiên đem Quỷ Anh bảo hộ trong người. Trương Tiếu ở một bên nhịn không được dùng sức siết chặt hai tay, dao giải phẫu trong tay vô tình cứa qua lòng bàn tay chảy ra máu đỏ tươi, dần dần tràn ra như muốn đem linh hồn của họ bảo vệ.

Trương Tiếu sững sờ nhìn xem tay mình, hắn cả đời không kết hôn đến bây giờ vẫn còn thân Thuần Dương. Người ta thường nói quỷ e ngại dương khí, nhưng có đôi khi dương khí lại là thứ thuốc bổ cho quỹ.

"Ta có thể cứu muội, lần này tao có thể cứu hai mẹ con của muội." Trương Tiếu như bị điên dùng dao giải phẫu cứa vào cánh tay của mình đem máu tươi vậy đầy đất. Trên đầu đảo huyết phù kia lung lay sắp vỡ. Bạch Vân Tử lần này triệu hồi ra pháp khí mạnh nhất...Hàng Ma Chùy.

Hàng Ma Chùy vừa xuất hiện lập tức mang theo uy áp khiến người ta run sợ, xung quanh sương mù tựa hồ cũng đang run rẩy.

Mạnh thật!

Ninh Hoan Tâm đã ngây ngẩn cả người. Bất luận là quỷ hồn hay là đạo pháp đều đang không ngừng phá vỡ nhận thức trước kia của cô.

" A Nghiên đi mau." Thời điểm Hàng Ma Chùy xuất hiện Trương Tiếu đột nhiên hét to một tiếng dùng cả người tránh thoát kiềm chế, đón lấy sức mạnh của Hàng Ma Chùy đang đi tới.

Bạch Vân Tử lúc này thấy được động tác của Trương Tiếu thần sắc siết chặt, lập tức thu hồi pháp thuật. "Phốc....." bị pháp thuật phản vệ Bạch Vân Tử lập tức nôn ra một ngụm máu tươi. Mà lúc này Linh thể sắp tan rã của Lý Nghiên đột nhiên bị Quỷ Anh trong ngực mang theo chui vào trong phần mộ biến mất không thấy nữa.

Huyết Sắc tràn ngập mộ đất, ngoại trừ những người kêu rên kia thì chỉ còn quỷ hồn của Trương Diễm du đãng. " Tiểu Diễm, tiểu Diễm!" Tại lúc Lý Nghiên và Quỹ Anh biến mất tấm kính vô hình trước người Trương Vân Thư cũng biến mất. Bà ấy nhào tới bên người Trương Diễm, chỉ là còn chưa kịp chạm đến người thì Trương Diễm ánh mắt đột nhiên lạnh lẽo, đưa tay nhấc lên một trận gió đem Trương Vân Thư thổi bay ngã trên mặt đất.

"Dì Trương!" Lúc này Ninh Hoan Tâm không nhịn được vọt tới đỡ lấy thân thể của Trương Vân Thư, lôi bà ấy lùi lại phía sau. "Dì Trương, tiểu Diễm cô ấy...cô ấy không nhận ra dì nữa." Mặc dù rất tàn nhẫn nhưng Ninh Hoan Tâm cũng không thể không đem sự thật nói cho Trương Vân Thư biết.

"Không, sẽ không, sẽ không."Trương Vân Thư kịch liệt giằng co, mắt thấy bà ấy đã mất lý trí Ninh Hoan Tâm ánh mắt sáng lên đưa tay đánh ngất Trương Vân Thư.

Lúc này những người dân bên trong những cái hố kia cũng ngất đi, toàn bộ nghĩa địa chỉ còn Bạch Vân Tử, Cô, Tưởng Lệ Hành a còn có quỷ hồn của Trương Diễm.

Chỉ có bọn họ là vẫn còn tỉnh táo, về phần đoàn làm phim phát sinh chuyện lớn như vậy bọn họ đều không dám ra. Bởi vì đối diện với quỷ quái con người bình thường không có cách nào đối phó được.

Người bình thường đối với yêu ma quỷ quái luôn luôn là sợ hãi cùng tôn kính.

***thỏ nâu***_