Chương 1

Mười giờ tối, trong phòng ngủ nữ, tôi và Lý Oánh ngồi đối diện nhau trên bàn. Trên bàn có bày một tờ giấy trắng, hai bên trái phải trang giấy có viết hai chữ: "Có, không."

Mu bàn tay của chúng tôi đặt vào nhau, ở giữa có một cây bút màu đỏ, vuông góc với mặt bàn.

Lý Oánh nhìn về phía tôi, hít sâu một hơi.

"Kiều Kiều, cậu chuẩn bị xong chưa?"

"Cắt! À này, Kiều Mặc Vũ, cô lại đây một chút."

Đạo diễn bỗng nhiên hô cắt, tôi để bút trong tay xuống, đi qua với vẻ mặt khó hiểu.

"Sao vậy đạo diễn, biểu cảm của tôi không đúng chỗ nào sao?"

Vẻ mặt đạo diễn ngại ngùng, thấp giọng ho một tiếng, đẩy một cô gái trẻ tuổi có vẻ ngoài xinh đẹp, quyến rũ từ phía sau lên.

"Cô ấy tên là Diệp Nhiên, cảnh hôm nay cứ để cô ấy diễn đi, cô dọn dẹp một chút rồi về nghỉ ngơi trước. Ngày mai tôi gọi tài vụ quyết toán cho cô nha."

Tôi kinh ngạc mà trừng to mắt.

"Là sao? Không phải các người mời tôi đến sao?"

Tôi tên là Kiều Mặc Vũ, là sinh viên năm ba đại học Nam Giang, cũng là truyền nhân duy nhất của Địa sư lúc bấy giờ.

Địa sư, cổ đại gọi là thầy phong thủy nhưng không phải thầy phong thủy nào cũng được gọi là Địa sư.

Tục ngữ có câu, nhất đẳng Địa sư xem tinh đấu, nhị đẳng Phong thủy sư tìm thủy khẩu, tam đẳng tiên sinh dò đường đi*. Hiện tại, phần lớn người hành nghề trên thế giới này đều là thầy phong thủy bình thường. Ở cổ đại, những người có thể xem thiên văn, hiểu vọng khí thuật** đều nhậm chức ở Khâm Thiên Giám, cống hiến cho gia đình Đế Vương.

*Theo mình tìm hiểu thì đây là câu nói mô tả 3 cấp bậc của địa sư thời xưa. Trước khi xây dựng, xây mồ hoặc làm gì liên quan đến tâm linh, người tôi thường sẽ cần Địa sư, thầy phong thủy hoặc tiên sinh dò đường để nhìn trời đoán dị tượng, tìm cửa sông (nơi dòng nước bắt đầu chảy vào), và cần người dò đường tìm nơi tốt. Tùy theo trường hợp mà tìm người, Địa sư là cấp bậc cao nhất, có thể cân tất cả luôn.

**Vọng khí thuật là phương pháp quan sát chiêm tinh để đoán điềm lành và điềm dữ. Người tu luyện vọng khí thuật tới một trình độ nhất định thì sẽ cảm nhận được năng lượng "may mắn của trời đất" hay còn gọi là "vận khí", từ đó phán đoán được vận khí vượng hay suy để mà làm việc, đương nhiên họ cũng có thể xem cho người khác.

Tổ tiên họ Kiều nhà tôi chính là Giám Chính* Khâm Thiên Giám, cũng là môn chủ gia truyền của Phong Môn.

*Là chức quan ngũ phẩm, đứng đầu Khâm Thiên Giám. Các thứ tự lần lượt là Giám Chính (ngũ phẩm), Giám phó (lục phẩm), Ngũ quan chính (lục phẩm). Theo wiki.