Chương 3

Bây giờ mới đến cuối tháng năm, nhiệt độ không khí thấp hơn bên ngoài rất nhiều. Tôi và Giang Hạo Ngôn mặc áo khoác leo núi chống nước chuyên nghiệp, bên trong thì mặc áo tay dài. Nhưng cậu nhóc này và chị Vương chỉ mặc áo ngắn tay.

Thậm chí Vương Dương Dương còn đi chân trần, cậu nhóc vui vẻ chạy tới chạy lui xung quanh chúng tôi.

Trong thôn đầy những ngôi nhà gạch đỏ cũ kỹ, tường sân xấy rất cao, dọc đường đi ngẫu nhiên gặp mấy đứa con nít, bọn nhóc đều giống như Vương Dương Dương vậy, chân không mà chạy như điên trong mưa.

"Bọn trẻ trong thôn chúng tôi đều như vậy, có thói quen từ nhỏ rồi, cơ thể khỏe mạnh, cứng cáp!"

"Đại Lâm Ca, có khách đến mua thuốc nè..."

Chị Vương mở cửa sân trước ra, nhiệt tình rót nước trà mời chúng tôi.

Nhà chị Vương không giống với nơi khác, tầng một cao tới khoảng hai mét, ở bên trong rỗng, có hơi giống với nhà sàn Vân Nam. Trên đình treo chi chít các loại dược liệu, một người đàn ông đang ngửa đầu, lật qua lật lại rồi lấy những dược liệu đó xuống.

Nghe mục đích đến của chúng tôi, anh ta rút một nhành cỏ khô từ trong đống dược liệu đó ra, chỉ vào mặt trên phiến lá cho chúng tôi xem.

"Các này là Thất Diệp Nhất Chi Hoa, tôi biết nó sinh trưởng ở đâu, tôi có thể dẫn hai người đi."

"Chỉ là nơi đó xa, phải vượt qua vài đỉnh núi mới tới, muốn đến đó phải tốn rất nhiều công sức, một chuyến cũng khoảng..."

Người đàn ông với chị Vương nhìn nhau, rồi thấp giọng ho một tiếng, vươn một ngón tay ra.

"Mười nghìn tệ, tôi dẫn các cậu đi."

"Mười nghìn tệ hả, vậy thì..."

"Quyết định vậy đi, chốt!"

Tôi còn chưa kịp cò kè mặc cả, Giang Hạo Ngôn đã giải quyết dứt khoát rồi, bốn người ở hiện trường, ngoại trừ cậu ấy ra thì ba người còn lại đều là vẻ mặt ảo não.

Tôi hờn vì giá cao, vợ chồng nhà họ Vương giận vì hét giá quá thấp.

Mẹ kiếp, khó chịu quá đi, cái tên con ông cháu cha này lại phá giá thị trường rồi, tôi nghĩ chỉ cần bỏ năm nghìn thôi là có người khác trong thôn dẫn tôi đi rồi.

Giang Hạo Ngôn mang theo tiền mặt phòng thân, chị Vương lấy được tiền rồi là cười tít mắt mà nấu đồ ăn cho chúng tôi, sắp xếp chỗ ở cho chúng tôi. Dự báo thời tiết nói trời sẽ mưa hai ngày liên tiếp, chờ người bạn Hoa Vũ Linh của tôi đến chỗ, mưa dừng là có thể xuất phát rồi.

Chúng tôi ăn tại lầu ba, cuối hàng lang có một căn phòng tắm, tôi lấy quần áo đi giặt và tắm rửa sạch sẽ.

Phòng tắm này được trang trí theo kiểu cũ, ốp gạch trắng nhỏ, dùng một tấm rèm bẩn thỉu ngăn cách phòng tắm. Tôi mở đèn điện lên, bóng đèn trên đỉnh đầu nháy lên một cái rồi lại tắt ngay.

Hiện tại trời còn chưa tối, trong núi nhiều mây và mưa nên tầm nhìn rất thấp, trong WC có màu xám xịt, miễn cưỡng thì cũng có thể nhìn rõ, đèn hỏng rồi thì chắc chẳng bật lên được nữa đâu.