Chương 3

"Wow, hướng dẫn viên du lịch thật hung dữ!"

"Đúng vậy, ông nội, ông đừng sợ, ông có thể tố cáo cô ta, ông đến từ đoàn du lịch nào?"

Tôi quay đầu lại thì thấy một nhóm sinh viên đại học trẻ đẹp, trạc tuổi tôi và Giang Hạo Ngôn, cầm theo bảng vẽ, tôi biết họ là sinh viên mỹ thuật đi vẽ phác họa.

Một trong những cô gái thanh tú và mảnh mai thường xuyên nhìn Giang Hạo Ngôn.

"Tôi tên Ngô Đóa, bạn học này, mọi người định đi đâu?"

Giang Hạo Ngôn thờ ơ liếc nhìn cô ta, sau đó đi đến chỗ tôi, tôi gật đầu với Ngô Đóa.

"Chúng tôi đến làng Cao Ỷ."

Ngô Đóa sửng sốt, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi, vội vàng mím môi đi sang chỗ khác, không dám nói chuyện với tôi nữa.

Làng Cao Ỷ được bao quanh bởi ba mặt núi và một mặt sông, nhìn từ xa trông giống như một chiếc ghế Thái sư nên được đặt tên là làng Cao Ỷ.

Người dân trong ngôi làng này sống bằng nghề Cản thi (*) qua nhiều thế hệ.

(*Cản Thi: vận chuyển xác chết, là phong tục ở Tương Tây, Trung Quốc,Ấn Độ và Indonesia. Họ vận chuyển hài cốt của những người dân địa phương đã ch.ết về lại quê nhà, truyền thuyết của cương thi cũng bắt nguồn từ đây. Ở Trung Quốc, người ta tin rằng kỹ thuật này có liên quan đến pháp sư người Miêu và thuộc nhánh Chúc Do Khoa của đạo giáo Mao Sơn. Đôi khi Chúc Do Khoa còn được dùng để chỉ việc Cản Thi. Trong phim của Lâm Chánh Anh có cảnh thầy trò họ đưa mấy quan tài về quê, là hình thức này đây.)

Cản thi luôn có một màu sắc thần bí, những người dân thôn bên cạnh luôn vừa kính vừa sợ đối với ngôi làng này, căn bản chưa bao giờ lui tới với họ. Ngô Đóa có phản ứng như vậy, chứng tỏ cô ta ở gần làng Cao Ỷ.

Tôi không để ý đến cô ta nữa, đưa mấy đại lão lên xe buýt lên đường.

Vị trí của làng Cao Ỷ rất hẻo lánh, ban ngày hầu như chúng tôi đều ở trên đường, qua ba chặng xe buýt, càng ngày đường càng hẹp và khó đi, phải thuê lừa địa phương để vào núi.

Tôi và Giang Hạo Ngôn cùng với bảy người Lưu Hùng, tổng cộng có chín người, thêm bốn vệ sĩ do Lưu Hùng dẫn theo, nhưng chỉ có năm con lừa.

Cuối cùng, chúng tôi quyết định để lại một vài vệ sĩ ở bên ngoài tiếp ứng, những người khác cưỡi lừa vào trong núi trước.

Mặt trời sau lưng chúng tôi không biết đã lặn từ lúc nào, một căn nhà gỗ dột nát hiện ra trong màn sương xám, bên cạnh trồng một cây hòe lớn, bóng cây chiếu lên cánh cổng đang mở, che đi phần lớn ánh sáng nhợt nhạt từ bên ngoài chiếu vào.