Chương 1: Hù Chết

Tống Phục Linh, một trợ giảng đại học, tỉnh lại từ trong căn phòng cổ hương cổ sắc bị lật đến lung tung rối loạn. Nàng nhìn căn phòng, cảm thấy thật hoảng hốt, liền vẫn luôn khom lưng che lại cái trán, bảo trì tư thế này ước chừng năm phút.

Trong lòng xác định, nàng đã xuyên không, đại khái là đã xuyên đến một gia đình khá giả ở cổ đại.

Bởi vì không có ký ức của thân thể này, nàng chỉ có thể suy đoán: Tối hôm qua có lẽ đã có kẻ trộm đột nhập vào trong phòng này lục lọi đồ vật, có lẽ còn sử dụng thủ đoạn bỉ ổi nào đó đánh thuốc mê thân thể này, cho nên hiện giờ tay chân của nàng mới còn bủn rủn đứng dậy không nổi, đầu choáng não trướng.

Mà hiện giờ, nàng cũng chưa xác định được, rốt cuộc phải chết như thế nào mới có thể trở lại bên người lão ba lão mẹ.

Xuyên tới nơi này, là bởi vì tổng vệ sinh cuối năm nàng lau đến máy nước nóng bị điện giật, nhưng nơi này cũng không có nguồn điện a, muốn sờ ổ điện để quay trở về cũng không có chỗ mà sờ.

Tưởng tượng đến đây, tâm Tống Phục Linh liền đau nhói lên.

Không dám tưởng tượng, nếu ba mẹ mất đi con gái một như nàng, bọn họ còn có thể sống được sao? Chỉ sợ sẽ ôm thân thể bị điện giật chết của nàng, khóc lóc muốn chết cùng nàng…. Ách, từ từ hãy chết, có lẽ còn có một đường chuyển cơ?

Tống Phục Linh ngồi thẳng thân thể, cánh tay đang bụm trán rốt cuộc cũng buông xuống, cặp mắt tròn ngập nước kia rốt cuộc mở to tròn xoe.

Cùng lúc đó, như là đáp lại sự nôn nóng của nàng, ngoài cửa cũng truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

Tiền bội Anh hoảng hoảng loạn loạn đẩy ra cửa phòng, thân thể đứng ở trước cửa còn lung lay hai cái.

Nàng lược hiện hoảng hốt mà nhìn về phía nữ hài gầy yếu ở giường đối diện, gương mặt kia cùng nữ nhi của nàng lúc tầm mười tuổi giống nhau đến tám-chín phần, khi bốn mắt vừa đối diện nhau, tim nàng thùng thùng nhảy loạn, tựa tìm không thấy thanh âm của mình, chỉ có thể hé miệng, lại nói không ra lời nào.

Đánh vỡ trầm mặc chính là mắt hàm nhiệt lệ Tống Phục Linh, nàng bấu chặt đùi khuyến khích chính mình, chứa đầy thâm tình thử kêu lên: “...m-mẹ?” Trong lòng đã nghĩ tốt đường lui, vạn nhất không phải liền nói chính mình ngủ mớ.

Một tiếng “mẹ” khiến cho Tiền Bội Anh chỉ trong nháy mắt nước mắt tuôn như mưa.

Đúng rồi đúng rồi, đúng là con gái của nàng rồi. Tuy rằng không biết tại sao con gái nàng từ hai mươi mấy tuổi biến thành mười tuổi, nhưng đây chắc chắn là con gái của nàng rồi.

Tiền Bội Anh khóc đến cúi gập người: “Con làm mẹ sợ muốn chết, làm mẹ sợ muốn chết a Phục Linh! Mẹ tưởng rằng sẽ không được gặp lại con, sẽ không được gặp lại con nữa rồi....hức...hức...”

Đến tận lúc này, hai mẹ con rốt cuộc tương nhận, trường hợp hoảng loạn hồi lâu, lúc thì ôm nhau khóc rống, lúc lại kích động kiểm tra trạng huống thân thể cho nhau, hồ ngôn loạn ngữ.

Tiền Bội Anh liên tục xoa nắn mặt nữ nhi: “Sao con lại gầy như vậy, con bao nhiêu tuổi rồi? Trước kia mẹ ăn bao nhiêu đồ ăn để cho thân dài dáng cao, hiện tại xem như cũng là vô ích, hình như mẹ đã đầu thai đến thân thể của người khác hay sao ấy.”

“Mẹ, mẹ cũng không có ký ức sao? Xong lạp xong lạp, chúng ta sống như thế nào đây a? Con cũng không biết con bao nhiêu tuổi, trợn mắt tỉnh dậy đã như thế này. Mẹ thoạt nhìn có vẻ trẻ tuổi hơn chút, ngũ quan cũng rất giống với trước kia, chỉ là làn da xanh xao nhợt nhạt, nhìn không khỏe mạnh.”

“Thật là xui xẻo, đời trước hai mẹ con ta cũng đâu có làm chuyện xấu gì đâu, sao lại bị điện giật xuyên đến cổ đại cơ chứ! Đây hẳn là cổ đại đi? Khuê nữ a, con có biết không, lúc con bị điện giật rơi từ trên thang xuống, mẹ đều hoảng hốt choáng váng, đầu óc trống rỗng, chỉ nhớ rõ chạy lại đỡ con, hiện tại ngẫm lại.... may mà mẹ ôm lấy con, nếu không, một mình con xuyên tới nơi này biết phải làm sao....”

Nhắc tới cái này, Tống Phục Linh liền kích động vô cùng, phi thường tức giận, nàng cần thiết tính sổ bí mật, cần thiết!

Bởi vì chỉ có quỷ biết lúc vừa tỉnh lại nàng có bao nhiêu sợ hãi, tưởng tượng có khả năng không còn được gặp ba mẹ nàng liền sợ hãi muốn chết luôn rồi.

“Ngài còn biết a, mẹ, vừa rồi con suýt chút nữa đã muốn tự tử rồi đấy!

Cho nên a, con hỏi mẹ cái này, vì cái gì một hai phải tổng vệ sinh cuối năm, vì cái gì liền góc xó xỉnh đều phải lau dọn? Khách nhà ai tết nhất đến chơi còn nhìn vào góc xó xỉnh? Nếu có, người đó chắc chắn có bệnh!

Con vừa nằm xuống chơi di động một lát mẹ liền nói con lười, nói con rảnh rỗi không phụ làm việc nhà, nói con không nghe lời giống như nữ nhi của nhà đồng nghiệp A, đồng nghiệp B, vân vân và mây mây....

Lúc này thật tốt quá a, lau cửa kính, lau mặt tường, lau cửa nhà vệ sinh, lau mặt sau máy nước nóng, lau đi, rốt cuộc lau cho con bị điện giật, hai mẹ con ta tới cổ đại, có khi thân thể ở hiện đại của hai mẹ con ta đã biến thành than cốc luôn rồi ấy chứ.

Ba cũng đã nói, nếu phải lau dọn, chúng ta bỏ tiền mướn hai người dọn, ba không thiếu chút tiền đó, muốn cho con được hảo hảo tận hưởng cái kỳ nghỉ đông, ba còn…. A....Mẹ! Ba đâu?!”

Từ lúc tỉnh lại, tinh thần của Tiền Bội Anh vẫn luôn ở trạng thái ruột gan đứt từng khúc, còn trên thân thể lại là đầu váng mắt hoa, lúc này vừa nghe khuê nữ nhắc đến lão Tống, nàng mới phản ứng lại đây: Đúng vậy, người ở cổ đại hay hiện đại không quan trọng, cháy thành than cốc nàng cũng không để bụng, trọng điểm là một nhà ba người phải ở bên nhau, tìm được khuê nữ, vậy còn....cha của đứa nhỏ đâu?

Hai mẹ con lập tức hoảng sợ nhìn nhau, thần hồn hoàn toàn về chỗ.

Tiền Bội Anh như là đang tự thuyết phục bản thân, ngữ khí dị thường kiên định, chỉ là tay hơi run run mà thôi:

“Cha ngươi khẳng định theo tới, đừng sợ, hắn không thể không theo tới. Nếu mẹ không tìm được ngươi, kia có lẽ chưa chắc tìm được cha ngươi. Nhưng là, ta nhớ lúc ngươi còn đang ngã xuống, hình như có nghe thấy tiếng mở cửa của cha ngươi đấy, hơn nữa hắn là xuống lầu lấy dầu ăn ta đặt mua online, lấy xong liền lên. Ngươi ngẫm lại, thang máy lên xuống có thể tốn bao nhiêu thời gian? Bảo đảm, không tới hai phút, hắn nhất định có thể giống với hai mẹ con ta, cũng bị điện giật đi tới nơi này, nhất định là như thế!”

“Đúng đúng, đúng vậy, hẳn là cái dạng này, mẹ phân tích thật sự có đạo lý, vậy hai mẹ con ta mau tìm xem đi.” Tống Phục Linh cũng liên tục gật đầu.

Nhưng nói là nói như vậy, trong lòng hai mẹ con đều rõ ràng, chuyện gì cũng sợ cái vạn nhất. Vạn nhất không theo tới đâu? Vạn nhất ba ba là người ở cổ đại đâu? Kia mới kêu trời sụp đất nứt.

“Có người không? Có người hay không a?” Tiền Bội Anh siết chặt tay nữ nhi, lấy thêm can đảm cho bản thân, hô to ra phía ngoài sân.

Mà Tống Phục Linh là trước tiên ấp ủ một chút, không cần biết là cổ đại hay hiện đại, kêu cha chuẩn không sai.

Nàng câu nệ mà hướng về phía không khí thử hô: “Cha, cha a?”

Đáp lại bọn họ, là bầu không khí tĩnh lặng chưa bị ô nhiễm.

…..

Từ lúc bầu trời còn xám xịt lúc tờ mờ sáng cho đến chuyển sang xanh thẳm, mãi cho đến mấy nhà độc môn tiểu viện[1] nằm sát bên đường đã có khói bếp lượn lờ bay ra, hai mẹ con lục soát khắp nơi trong nhà, thậm chí chạy ra ngoài đường trước nhà tìm kiếm một lượt, cũng vẫn không tìm được ai ở trong nhà này, không tìm được Tống ba ba.

*([1] độc môn tiểu viện: nhà nhỏ có sân nhỏ và chỉ có một cửa chính không có cửa phụ.)*

Cái này làm cho hai mẹ con dị thường trầm mặc, tâm tình nặng nề ủ rũ, thậm chí trong cả một canh giờ sau đó hai mẹ con cũng chưa từng phát ra một câu nào, nhưng ở trong lòng lại hạ cùng cái quyết định.

Tống Phục Linh ủ rũ héo úa nghĩ thầm: Nếu ba ba không theo tới, như vậy, tương lai vô luận khó khăn cỡ nào, vô luận là không muốn sống ở đây ra sao, nàng cũng phải cố gắng sống tốt, vì mẹ nàng.

Tiền Bội Anh là cắn chặt hàm răng nghĩ thầm: Hiện tại không có ký ức, không biết trong nhà đều có người nào, thậm chí là không biết mình đang ở cái triều đại gì, trạng huống ra sao, nếu không có lão Tống, nàng chính là chỗ dựa duy nhất của nữ nhi, nàng cần phải kiên cường che chở cho nữ nhi, ứng đối hết thảy.

Thời gian trôi đi từng giây từng phút, liền ở lúc hai mẹ con sắp tuyệt vọng hoàn toàn, ngoài cửa rốt cuộc cũng truyền đến tiếng bước chân khoan thai tới muộn.

Có người đi đến trước cửa dừng lại, cửa bị người này đẩy ra từ phía bên ngoài, đập vào trước mắt hai mẹ con chính là một người nam tử dáng dấp cao gầy, đầu đội khăn vuông, thân mặc áo dài màu xanh lá.