Chương 23: Cuộc Chiến Mẹ Chồng Nàng Dâu

Mã thị vào sân, còn chưa kịp nghỉ xả hơi liền sắp xếp việc cho mấy cái con dâu, nói:

“Con dâu cả, ngươi túm tam nhi tức[1] tám chuyện vô nghĩa cái gì? Không có việc làm a? Còn không biết rót chén nước?”

*([1] tam nhi tức: vợ của con trai thứ ba)*

Con dâu cả Tống gia - Hà thị, cười hì hì đáp: “Nương, con dâu đi nấu nước liền đây.”

“Nấu cái gì nước a, trước tiên hấp nồi lương khô.”

Lại trừng mắt nhìn con dâu thứ hai - Chu thị: “Tây sương phòng[2] không dọn dẹp có thể cho người ở sao? Ngươi không chạy nhanh đi dọn dẹp đi, còn chờ ta làm đấy hả?”

*([2] Tây Sương phòng: Nhà ở Trung Quốc thời xưa thường được xây theo hình thức tứ hợp viện (tứ hợp phòng). Nhà Tứ hợp viện được xây bao quanh một sân vườn theo bốn hướng Đông Tây Nam Bắc. Thông thường gồm có, phòng chính tọa Bắc hướng Nam (gọi là chính phòng), nhà ngang ở hai hướng Đông - Tây (gọi là Đông sương phòng và Tây sương phòng) và phòng đối diện với nhà chính. Bốn phòng đều bao quanh sân vườn ở giữa, cho nên được gọi là Tứ hợp viện.)*

Phát hiện Tống Kim Bảo nhà lão nhị đang quấy rầy Tiền Bội Anh. Nháo om sòm muốn ăn. Mã thị nhắm ngay sau cổ tiểu tôn tử, "Bốp" một tiếng, cho một cái tát.

Chu thị vốn dĩ đã chuẩn bị đi xông khói cho nhà ở khô thoáng, trong lòng còn nghĩ, cơm chiều của nàng xem như ngâm nước nóng, xem ra, liền ngụm cháo loãng đều không uống được, phát hiện nhi tử duy nhất bị ăn đánh, liền vội vàng xoay người, ôm nhi tử bảo bối vào trong lòng ngực mang đi.

Đến nỗi con gái Đại Nha cùng Nhị Nha của nàng ta bị bà mẫu mắng, Nhị Nha bị bà mẫu ghét bỏ không có ánh mắt cũng cho một cái tát, Chu thị lựa chọn vờ như không thấy.

“Bàn Nha vừa về tới, hai cái nha đầu phiến tử chết tiệt các ngươi liền vây quanh. Ngày thường giống như mắc bệnh chết thèm, một ngày xem 800 lần quả hạnh ta tích cóp, lúc này còn không hiểu được mang ra tới? Mau lên, rửa sạch cho muội muội ăn. Dưỡng hai cái "hàng lỗ vốn" các ngươi có ích lợi gì.”

Đại Nha cùng Nhị Nha nhà Tống lão nhị - Tống Phúc Hỉ, nghe bà nội mắng như vậy chẳng những không sinh khí mà còn có điểm cao hứng. Lập tức chạy về phía đại phòng đi lấy quả hạnh.

Phải biết rằng, từ lúc hạnh chín, nội liền trông coi nó như mạng sống vậy a.

Trước tiên, nhặt ra một ít đưa đi nhà cô mẫu. Dư lại, quả bị trùng cắn phân cho đại ca, nhị ca nhà đại bá. Quả hơi héo, để lại cho tiểu đệ Tống Kim Bảo của các nàng ăn.

Duy độc hai bọn nàng, không được ăn.

Mặc dù hai chị em muốn nhặt quả hạnh rớt trên mặt đất, cũng bị ăn mắng. Nội nói, muốn để lại toàn bộ cho nhà tam thúc. Còn nói, chờ thời điểm thu hoạch vụ thu xong, đi nộp thuế bạc, sẵn tiện đi thêm vài dặm đường, muốn đem quả hạnh tích cóp được cùng số bắp mới thu hoạch xong, đều đưa đến nhà tam thúc.

Lúc này nhà Bàn Nha về tới, nội còn làm cho bọn nàng mang quả hạnh ra, Bàn Nha lại không phải cái người ăn mảnh, hẳn là có thể chia một ít cho hai bọn nàng.

Mà Bàn Nha [Tống Phục Linh], lúc này đều nghe choáng váng. Dù là đời trước bà nội đối xử với nàng cũng không tốt, nhưng chưa bao giờ mắng nàng như vậy. Đương nhiên, chủ yếu là nàng không cho cơ hội. Bà nội không thích nàng, nàng liền không đi đến nhà bà nội, nhà ông ngoại còn rất hiếm lạ nàng đâu.

Nào gặp phải trường hợp như này a, mắng cháu gái ruột là "hàng lỗ vốn", mắng như chuyện thường ở huyện vậy nha.

Bất quá, đối với cái "hàng lỗ vốn" là nàng lại đặc biệt tốt.

Mã thị khăng khăng kéo Tống Phục Linh ngồi xuống uống cháo, lại nhiệt tình nói với Tiền Bội Anh:

“Tam nhi tức, trong chốc lát chờ bọn họ vội xong, con mau khuyên đoàn người cũng ngồi xuống nghỉ ngơi một chút. Lát nữa hấp xong lương khô, đoàn người đều ăn no no đi. Ông thông gia đối nhà ta không kém, ta cũng phải giữ thể diện cho ông thông gia, sẽ không để người ta nói, Tống gia ta mướn người làm việc còn không cho ăn cơm no. Ngày mai nương lại đi cắt thêm mấy lạng thịt.”

Mã thị lại chỉ vào Tiền Mễ Thọ: “Đây là hài tử nhà bọn họ?”

“Không phải, là nhà đệ đệ của con dâu.”

Mã thị thực ngoài ý muốn, nam đinh duy nhất của Tiền gia lại ăn mặc rách nát như vậy? Bà hơi nhíu mày, áp xuống nghi hoặc trong lòng. Sau đó, tiếp tục cười tươi như một đóa hoa nhìn Tiền Mễ Thọ, lại túm qua thùng gỗ đựng cháo trên bàn, múc một muỗng đầy từ dưới đáy thùng, múc cho Tiền Mễ Thọ cùng Tống Phục Linh mỗi người một chén cháo đặc.

“Hai đứa nhỏ các ngươi cứ ăn trước đi, lần đầu tới nhà của bà, ăn no no ha.”

Múc xong Mã lão thái liền rời đi, còn rất hưng phấn mà hỏi: “Tam nhi a, con cùng hai cái ca ca đứng ở cửa nói chuyện gì thế? Có gì nương không thể nghe hả?”

Không có gì không thể nghe, sớm muộn gì cũng phải nói cho mọi người thôi.

Chỉ là, Tống Phúc Sinh muốn tiết kiệm thời gian. Đại ca hắn cũng từng học qua mấy ngày nghề mộc, hắn đang dặn đại ca nghĩ cách làm cái xe đẩy bằng tay để tròng lên trên con la. Tốt nhất là, mỗi con la đều tròng lên một cái. Như vậy liền biến thành ba chiếc xe, có thể mang đi nhiều đồ vật hơn, cũng không cần phí sức kéo xe đẩy tay.

Đại ca mang theo hai cái cháu trai, bắt tay vào làm xe đẩy.

Tống Phúc Sinh lại an bài việc cho nhị ca, làm nhị ca mang theo Tứ Tráng đi đem lương thực vác hướng trong viện. Như vậy, đợi chút nữa rời đi, trực tiếp chuyển lên xe là được.

“Đây là muốn làm gì a?” Mã thị trợn tròn mắt.

Mọi người còn lại trong nhà cũng có dự cảm chẳng lành, tim đập "thình thịch, thình thịch".

Đúng lúc này, Tống lí chính cùng tỷ phu Điền Hỉ Phát của Tống Phúc Sinh cũng tới.

Tống Phúc Sinh một tay đỡ lấy lão nương Mã thị, một tay đỡ lấy lí chính gia gia, lại tiếp đón tỷ phu Điền Hỉ Phát vào nhà, ở lúc đi ngang qua bàn ăn, còn không quên nhắc nhở Tiền Bội Anh: “Hai đứa ăn nhanh lên. Ăn xong, đồ vật nào nên thu thập liền thu thập. Tức phụ, ngươi giúp bọn họ nhìn xem cái gì nên lấy, cái gì không nên lấy. Đừng để bọn họ đem hết mấy đồ rách nát lên xe.”

Năm phút sau, trong phòng vang lên thanh âm gào khóc của Mã thị.

Điền Hỉ Phát vội vàng lao ra chính phòng, một chân thấp một chân cao chạy vụt ra bên ngoài.

Tiền Bội Anh yên lặng mà đem cháo nóng một lần nữa đổ vào thùng gỗ, đưa thùng gỗ cho Tứ Tráng đang chuẩn bị đi vác lương thực, ý bảo hắn xách lên trên xe.

Lại quay người vào nhà bếp, liếc nhìn đại tẩu Hà thị đang đứng tại nhà bếp, nhắc nhở nói:

“Đại tẩu, mau về phòng thu thập đồ vật đi. Ta cũng không thể vào phòng thu thập giúp các ngươi a. Cái nồi này để ta trông giúp tẩu, chờ chưng xong lương khô, vừa lúc mang lên đường ăn.”

Nói xong, tay chân nhanh nhẹn đem dầu, muối, tương, giấm trong nhà bếp càn quét một lượt, đem nên mang đi đều mang, trong lòng còn nhắc mãi: "Lát nữa phải nhớ mang theo hai xô nước."

Lúc này, chày cán bột trong tay Hà thị chợt rơi xuống đất. Nàng đối lời nói của Tiền Bội Anh ngoảnh mặt làm ngơ, bỗng nhiên lớn giọng kêu gọi nam nhân cùng hai nhi tử của nàng, giọng nói thập phần sắc nhọn, gọi bọn họ đi truyền tin cho nhà mẹ đẻ của nàng.

Một tiếng kêu này, Hà thị chưa gọi được nam nhân cùng nhi tử của mình, ngược lại, đem ở trong phòng còn đang khóc thiên thưởng địa Mã thị gọi ra tới.

Mã thị vừa ra tới, dậm chân liền ném cho con dâu cả một cái bạt tai.

Hà thị bụm mặt, đôi mắt hồng hồng trừng bà bà (mẹ chồng).

Trước kia nàng luôn cảm thấy nàng rất có thể diện ở trong nhà này. Đặc biệt là, nàng vừa vào cửa đã lần lượt hạ sinh hai đứa con trai, mà nhị đệ muội, sinh xong hai hàng lỗ vốn mới sinh được Tống Kim Bảo, tam đệ muội liền càng không cần phải nói, nếu là không có nhà mẹ đẻ chống lưng, trước sau gì cũng sẽ bị hưu.

Mã thị chỉ vào chóp mũi con dâu cả, mắng: "Ngươi đừng ở đó trừng ta. Ngươi muốn truyền tin cho nhà mẹ đẻ? Được thôi. Chính ngươi đi bộ băng qua núi đi, đừng chỉ huy nhi tử cùng tôn tử của ta. Ngươi không sốt ruột chạy trốn, nhưng bọn chúng vẫn còn muốn mệnh! Ngươi mau đi a, chạy nạn cùng nhà mẹ đẻ ngươi đi. Nhà ta còn đỡ tốn lương thực đâu."

Vừa mắng, vừa dường như chưa hết giận, xô đẩy con dâu cả ra bên ngoài.

Từ đầu đến cuối, Tiền Bội Anh đều không quay đầu lại xem, trong lòng lung tung rối loạn, nhưng trên tay nàng lại đâu vào đấy mà bận rộn.

Nhưng mà, khi nàng nghe được Tống Kim Bảo ở trong sân kêu: “Tam thẩm keo kiệt! Giấu đồ ăn ngon không lấy ra tới, khó trách trên người tam thẩm có mùi hương”, dù nàng không muốn quay đầu lại, cũng phải đi ra ngoài.

Tống Kim Bảo một tay cầm trứng kho, tay kia là bánh quai chèo, vỏ trứng gà còn chưa lột liền nhét quả trứng vào trong miệng.

Tiền Mễ Thọ cũng không chịu thua, nhào lên đoạt lấy: “Ngươi trả ta! Trả ta! Đó là đồ ăn dọc đường của chúng ta, là cô mẫu của ta làm, ta cùng tỷ tỷ cũng chưa bỏ được ăn.”

“Cái gì mà của các ngươi. Của tam thẩm là của tam thúc. Của tam thúc chính là của bà nội, của Tống gia ta, ngươi tính thứ gì, mẹ ta nói, về sau của tam thúc đều là của ta……”

Chu thị lập tức tiến lên, vội vàng che miệng nhi tử.

Tiền Bội Anh đứng ở cửa nhà bếp nói:

“Ai dạy ngươi nói những lời này? Muốn mặt hay không a, ta và tam thúc của ngươi còn chưa có chết đâu, liền nhớ thương đồ vật nhà ta.

Vốn dĩ một cái đồ ăn, thèm ăn, trộm lấy ra tới còn chưa tính làm gì. Hiện tại lại là tình huống gì đây!

Nhàn đến hoảng không nóng nảy chạy trốn, vậy trong chốc lát đừng đi theo xe. Con la kia là của Tiền gia ta, thức ăn trên xe cũng là Tiền gia ta. Thật sự muốn nháo liền tách ra đi, đường ai nấy đi, của ai nấy ăn.”

Mã thị ngoái đầu lại, trừng mắt nhìn về phía Tiền Bội Anh.