Chương 25: Rầu Thúi Ruột

Lí chính gia gia vẻ mặt đầy nếp gấp, ngẩng mặt nhìn về phía Tống Phúc Sinh.

Đứa nhỏ này, hắn nhìn từ bé đến lớn.

Nhìn đứa nhỏ này, đi từng bước từng bước một cho tới tiền đồ như này hôm nay. Làng trên xóm dưới, mấy năm nay, trừ bỏ ra được một cái lão tú tài, còn lại, liền thuộc đứa nhỏ trước mắt này có học vấn nhất. Hơn nữa, năm đó khảo đồng sinh, Phúc Sinh vẫn là án đầu (ý là đứng nhất) đâu.

Mà hộ nhà nông, nuôi một cái người đọc sách ăn học cũng không dễ dàng a. Nuôi một cái người đọc sách có thể khảo ra công danh, càng là phần mộ tổ tiên mạo khói nhẹ[1].

*([1] Phần mộ tổ tiên mạo khói nhẹ: Ý là tổ tiên độ cho. )*

Khi đó hắn làm lí chính cùng tộc trưởng của dòng họ Tống, thậm chí còn cao hứng hơn cả bậc cha mẹ của Tống Phúc Sinh.

Cũng chính vì quá hiểu biết Tống Phúc Sinh là người thế nào, biết Tống Phúc Sinh sẽ không bắn tên không đích, cho nên lí chính gia gia vẫn còn đứng lại tại đây. Lão gia tử ngữ khí hơi mang chờ đợi mà hỏi: “Có thể không chạy sao? Trốn tránh một trận cũng được a? Cho dù phải trốn trên núi, cũng không thành vấn đề lạp.”

Tống Phúc Sinh trầm giọng nói:

“Gia gia, nhà ta sở hữu tất cả mười ba mẫu đất. Dựa theo thời tiết bình thường như năm rồi, suốt một năm trời, cả nhà đại ca, nhị ca của ta hận không thể toàn bộ ra trận, toàn bộ thâm canh, mệt chết mệt sống, eo mệt đến độ đứng thẳng không nổi, tổng cộng cũng thu không được mấy thạch[2] lương thực.

*([2]thạch: 1 Thạch là khoảng 71,616 kg)*

Ta tính tính cho ngài nghe. Nhà ta một năm không sai biệt lắm thu hoạch 1500 cân lương thực. Mười người ăn cơm, một người mỗi năm 150 cân, mỗi tháng là mười ba cân. Suy ra, mỗi ngày một người có bốn lạng.

Một cái tráng lao động phải làm việc nặng, bốn lạng căn bản không đủ dùng. Như vậy, nữ nhân và hài tử phải tiết kiệm đồ ăn của mình, để dành cho nam nhân là lao động chính trong nhà.

Bọn nhỏ đói đến kêu khóc ỏm tỏi, nói bà nội khắc nghiệt chỉ cho uống chút cháo loãng.

Tình huống nhà ta như vậy, nhưng còn tính là điều kiện tạm được trong thôn. Nhân khẩu trong nhà ta cũng xem như đơn bạc, số lượng ruộng đất cũng còn có thể, hai ca ca ta nông nhàn còn đi ra ngoài làm công nhật. Hơn nữa, hàng năm ta đều hỗ trợ gửi chút tiền bạc cho trong nhà.

Thôn ta, có một bộ phận người là đi thuê đất, thu lương xong trước tiên phải giao cho địa chủ bốn phần *( ý là 4/10 thu hoạch)*. Ta cũng không dám tưởng, nhân gia như vậy, ngày thường ăn chính là gì, một ngày ăn được bao nhiêu? Miễn cưỡng không bị đói chết sao?

Gia gia, ngài khả năng không rõ, ta vì cái gì ở thời điểm này tính tính cho ngài nghe. Ta muốn nói chính là, phép tính ở trên là trong tình huống không có khấu trừ thuế bạc.

Nơi này của chúng ta, mấy năm nay thuế bạc mỗi năm đều tăng, từ giao một phần mười thu hoạch đến hiện tại đã thành một phần bảy thu hoạch. Hiện tại mọi người còn có thể thở dốc, còn có thể miễn cưỡng sống, đào rễ cây, gặm rau dại qua ngày. Nhưng kia cũng chỉ là treo một hơi mà thôi.

Lúc này bên ngoài lại chiến loạn. Để bảo vệ cho thành trì, ngài cảm thấy, Vương gia vì muốn phát triển binh lực lớn mạnh, năm nay sẽ bắt chúng ta nộp lên bao nhiêu lương thực?

Là lục soát đi một nửa, vẫn là hơn phân nửa đây? Ngài lại liên hệ phép tính vừa rồi ta tính cho ngài nghe đi, liền tính nhà ngài có hơn ba mươi mẫu đất, cũng sẽ đói chết mấy người đi?

Nơi này, thật không ở nổi nữa rồi! Không bị bắt đi, không bị trưng binh, cũng vô pháp sống.

Liền này, còn phải là dưới tình huống giữ được thành, nếu không bảo vệ được thành đâu?

Người bị bắt đi làm binh đều phải chết trận, mảnh trời nhỏ của chúng ta cũng thay đổi chủ, Vương gia đắc thắng sẽ tiếp quản mảnh đất này. Nhưng hắn trước kia đóng quân ở phương Nam, địa phương nhân gia vẫn luôn ở bị nạn hạn hán a. Hắn nhất định sẽ điều lương từ nơi này của chúng ta, đi cứu con dân ở phía Nam.

Mà đây cũng chỉ là trường hợp tốt nhất, lý tưởng nhất trong suy đoán của ta nột. Trong trường hợp xấu, vạn nhất nhân gia không quan tâm địa giới này của chúng ta, đánh trận đánh ra lửa giận trong lòng, liền phóng nạn dân trực tiếp tiến vào cướp đoạt, tàn sát dân trong thành v.v……

Chiến tranh. Gia gia, đất cằn ngàn dặm bạch cốt khắp nơi a!”

Tống lí chính đôi tay run rẩy, nghe xong phân tích, tâm sợ mật run: "Không đường sống, chạy, phải chạy!"

Hắn chỉ vào Tống Phúc Sinh hỏi: “Phúc Sinh a, vậy ngươi nói xem, chúng ta là chạy hướng nào?”

“Đi theo đường nhỏ sau núi, chạy về hướng Bắc, mặt bắc là Yến Vương.”

“Yến Vương chỗ kia, có thể săn sóc bá tánh, có thể làm nộp thuế bạc ít hơn không? Chỗ kia của hắn, sẽ không bị Vương gia khác đánh vào đi? Đừng để chúng ta chân trước vừa đến, sau lưng lại phải chạy a.”

“Nói thật với ngài, ta không biết săn sóc hay không. Chỉ là, nghe thấy còn ổn. Bất quá, lựa chọn tốt nhất lúc này, chính là đến cậy nhờ nơi đó. Bởi vì: Một, đi hướng Nam không được, mặt kia gặp hoạ đâu, đi mặt kia khác gì tự đâm vào họng súng a? Cái thứ hai là, Hoàng Thượng ở nơi đó.”

“Gì?” Tống lí chính mắt lộ kinh ngạc: “Hoàng Thượng ở kia?”

Tống Phúc Sinh phục: “5 năm, gia gia, Hoàng Thượng đều ở chỗ kia 5 năm rồi, ngài cư nhiên không biết?” Này là bế tắc tin tức đến mức nào a?

Được, lý giải, dân chúng sao, chỉ quan tâm ăn no hay đói bụng.

Tống Phúc Sinh mau chóng nói tiếp:

“Cho nên, chỗ của Yến Vương xem như tạm thời an toàn a.

Ngài thử suy nghĩ mà xem, cha bọn họ ở chỗ kia đâu. Nếu là có Vương gia nào mắt mù dám đi tấn công Yến Vương, phía tấn công phải đeo tội danh gϊếŧ cha, hành thích vua a.

Như vậy sẽ bị thiên hạ lên án, tập thể công kích, ít nhất, vài vị Vương gia liền sẽ nương lý do này, liên hợp lại xử lý tên đó trước tiên.

Ta đoán, ít nhất cũng tạm thời an ổn được mấy năm đi. Dù sao, chỉ cần Hoàng Thượng còn sống, lại mắt thèm, lại sốt ruột cỡ nào cũng không ai dám manh động ra tay.

Lúc này, ngài hiểu chưa?”

"Còn chưa cân nhắc rõ ràng lắm, sự tình quan hệ đến nhiều tánh mạng như vậy, đến thận trọng". Tống lí chính hỏi: “Liền đúng như ngươi suy đoán vậy sao? Đây đều là học được trong sách?”

"Ai u, trời đất ơi!" Tống Phúc Sinh thật muốn gào thét nói như vậy.

Hắn cũng chính là ôm tâm lý cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, đưa Phật đưa đến Tây thiên, mới tại đây lãng phí thời gian vô nghĩa.

Bởi vì lão già này không lên tiếng, toàn thôn đến có hơn phân nửa người không dám trốn chạy, quyền uy đâu.

Mà hắn trở lại địa bàn này, lại khống chế không được trên người len lỏi một loại tình cảm trách nhiệm với quê quán, với hương thân. Lúc này mới nhọc lòng bày sự thật, giảng đạo lý như vậy.

Tống Phúc Sinh nghẹn a nghẹn, rốt cuộc cảm xúc kích động, thanh âm hơi lớn nói: “Có phải học được trong sách hay không, này còn không rõ ràng sao? Cái này gọi là tư duy chính trị! Đây là học vấn cơ bản để làm quan! Cái này ngài còn không hiểu nữa sao!”

Tống lí chính lập tức khóc, hai hàng nước mắt lăn dài trên gò má đầy nếp nhăn, làm Tống Phúc Sinh hoảng sợ, tưởng do hắn rống.

“Phúc Sinh a, ta luyến tiếc từ đường nhà họ Tống chúng ta. Đây là gốc rễ của chúng ta a! Tổ tiên chúng ta đều là chôn ở nơi này...hức..hức... Còn có, nhà ta hơn ba mươi mẫu đất a, mua một mẫu một mẫu thực sự không dễ dàng gì.... Ngần ấy năm, cũng không bỏ được bán đất cung con cháu đọc sách. Phút cuối cùng, đất, cũng không mang đi được, mồ mả tổ tiên, cũng lẻ loi ném ở nơi này. Cả đời này của ta... không phải là cực khổ vô ích rồi sao? Ô ô....”

“Ai u, gia gia a, đừng khóc nữa. Mau đi ra khua chiêng gõ trống thông tri đi, lại không chạy liền thật không kịp nữa rồi. Ngài liền nhớ kỹ, cũng làm các hương thân nhớ kỹ một câu: Người sống trên đời, chỉ cần có ăn, có uống. Còn lại, trừ chết ra lại vô đại sự.”

Tống Phúc Sinh cũng mau khóc, là bị chính mình làm cho cảm động.

Mẹ nó hắn quá thiện lương, lãng phí thời gian, còn chưa kịp tìm người tổ đội chạy nạn đâu.

……

Tống lí chính đứng ở cổng lớn nhà Tống Phúc Sinh hướng ra bên ngoài mắng:

“Những người nào vừa mới ồn ào bàn tán xem náo nhiệt đâu? Mẹ nó, lúc này thật nên lải nhải bàn tán lại đi hết lạp!”

Mắng xong, ném xuống cây gậy trong tay, cũng không cần chống gậy liền có thể đi rồi.

Tống lí chính một tay xách theo chảo sắt lớn, tay kia cầm chày cán bột, gõ "leng keng quang quang" loạn xạ lên.

Lão gia tử lại lo lắng khoảng cách quá xa, nhân gia nghe không thấy.

Hắn không còn bước bước chân thư thả, mà là chạy chậm một đường kêu người tập hợp, kêu không nổi nữa lại xách chảo gõ ầm ĩ.

Hắn chạy ở phía trước, phía sau Mã lão thái đuổi theo sau: “Cái nồi[3] ta vừa mới rút a, còn không kịp nhét trên xe đâu, đảo mắt một cái ngươi liền cầm chạy, dọc đường ta dùng ngươi làm nồi nấu cơm a!”

*([3] nồi: Chảo sắt lớn, bên TQ ngày xưa thường dùng chảo sắt cực lớn để nấu ăn, có thể nấu cháo, hấp màn thầu, nấu cơm, chiên xào đồ ăn, v.v.... có nhiều công dụng như nồi nên cũng có thể gọi là nồi luôn.)*

Mã thị phát hiện chạy mãi cũng không đuổi kịp lão nhân kia, liền dừng lại thở hổn hển, giận đến mức bà lại là vỗ tay, lại là dậm chân, thập phần không cam lòng rớt nước mắt nói:

“Ngươi trả lại đây cho ta! Hảo ý nói cho các ngươi, kêu các ngươi trốn, một đám không dập đầu cảm tạ Phúc Sinh liền tính, còn phải đáp đi vào một cái nồi sắt to là sao a!”