Chương 27: Tâm Phơi Khô Nặng Tám Cân

Mã lão thái xốc lên mành che của cửa sổ, vẫn luôn quay đầu nhìn lại.

Nhìn con đường vừa đi qua, nghĩ thầm: Đường này trước kia thường đi, về sau sẽ không còn được thấy nữa.

Nhìn con đường nhỏ đi thông đến thôn Đại Tỉnh, nghĩ thầm: Trước kia, nói về nhà là về nhà ở thôn này, không quan tâm đi bao xa, nhà nhỏ tồi tàn như thế nào, trời tối đều phải về nhà. Về sau, lại không biết nhà ở đâu....

Nhìn mảnh ruộng bắp mới bẻ đằng xa, trước đây, đừng nói ném xuống mười ba mẫu đất, chính là ai dám chiếm đoạt một phân ruộng đất, đều dám liều mạng với nhân gia. Về sau... lại không có rồi. Không phòng ở, không ruộng đất.

Cha a, nương a, lão nhân nha, ta cũng là bất đắc dĩ....

Đều là vì con cháu cả. Không con không cháu, còn sống vì gì? Kia mới là không hi vọng lạp. Cho nên, trước tạm ném các ngươi ở nơi này đi.

Càng nghĩ càng khổ sở, lão thái thái che lại đôi mắt, nước mắt men theo khe hở ngón tay chảy xuống, trong chốc lát, khóc ướt cả một mảng lớn vạt áo phía trên. Hơn nữa, bởi vì cố tình đè nén, thanh âm phát ra giống như tiếng nấc, bờ vai run rẩy.

Tiền Mễ Thọ hơi rướn rướn người về phía trước xem xét, ngó ngó Mã lão thái, xác định nhân gia đang che đôi mắt nhìn không thấy động tác nhỏ của hắn, mới dùng tay nhỏ vỗ vỗ tỷ tỷ ngồi ở đối diện.

Tống Phục Linh ngước mắt nhìn hắn.

Tiền Mễ Thọ giơ giơ lên cằm hướng về phía lão thái thái, ý bảo tỷ tỷ: "Tỷ xem, bà nội của tỷ đang khóc nhi."

Tống Phục Linh thở dài trong lòng, không những không xem bà nội mà còn xoay xoay thân thể, quay mặt về hướng cửa xe.

Nàng nghĩ, "Để cho nội khóc một trận thống khoái đi, cứ làm bộ không thấy được, không nghe được."

Bởi vì, người ở thời điểm khổ sở nhất, hy vọng được đến an ủi từ người khác nhất chính là "Đừng quấy rầy". Vì sao nàng biết ư? Bởi vì, chính nàng cũng là như vậy.

Haizz, Mã lão thái có thể khóc ra một trận cũng tốt, khóc thống khoái, tâm tình cũng có thể rộng mở thông suốt nhìn về phía trước.

Tống Phục Linh dùng tay phải xoa xoa cánh tay trái, lại dùng tay trái xoa xoa cánh tay phải, cuối cùng hai tay hợp ở bên nhau, mười ngón đan vào, dùng sức khép lại, phát hiện tay vẫn còn run, không có cách nào, lại dùng hai chân kẹp chặt bàn tay.

Vì sao tay run? Bẻ bắp mệt a.

"Khổ trung mua vui", nàng tưởng tượng trong đầu:

Liền một trận điên đoạt như vừa rồi, nếu khi còn ở hiện đại nàng có thể có cổ sức lực như vậy, thật sự, các bà, các thím tranh hàng giảm giá ở siêu thị cũng phải gọi nàng sư phụ.

Lại tỷ như, nếu có chương trình truyền hình: Trong khoảng thời gian quy định, cho một nhóm người cùng vào siêu thị đoạt đồ vật, đoạt được nhiều ít đều là thuộc về chính mình. Nếu có thể làm đại gia đình ở cổ đại này tham gia, liền nguyên một nhóm nhân mã bẻ bắp vừa rồi a, nói không chừng giá để hàng đều có thể bị bọn họ tháo ra dọn sạch.

Nghĩ vậy, liền toét miệng cười.

Mà miệng này, cười cũng thật là không hề đúng lúc.

Vừa lúc Mã lão thái đã khóc không sai biệt lắm, buông tay xuống liền thấy tiểu cháu gái ngồi ở đằng kia cười, này "phừng" một cái chọc lên lửa giận của lão thái thái a.

“Ta đang khóc đâu, ngươi lại còn cười phải không?”

“Dạ?” Tống Phục Linh bị dọa muốn nhảy dựng, quay đầu nhìn bà nội.

“Còn "dạ", ngươi đứa nhỏ này là ngốc hay là như thế nào mà, tâm mau sánh kịp với quả cân lớn. Ngươi cười cái gì, hiện tại có gì đáng để ngươi cười? Bỏ hết nhà cửa sản nghiệp, ngươi rất vui a đúng không?”

“Không… cháu... không cười a.”

“Cho rằng ta mù a!”

“Tối lửa tắt đèn, sao nội có thể xem rõ như vậy, có lẽ là nội nhìn nhầm thì sao.”

“Ta liền thấy rõ!”

“Haizz, được rồi, cháu sai rồi.”

Bất thình lình nghe được tiếng nhận sai, Mã lão thái:

“Ngươi đây là có ý gì?”

“Ai u, nội a, ngài có thể đừng như vậy có được hay không? Ngài quá rối rắm, cháu có cười, nhưng cũng không phải cười ngài, ngài muốn cháu phải nói gì?” dừng một chút, Tống Phục Linh lại bổ sung nói: “Nói "sai rồi", cháu đã nói nha.”

“Nói "sai rồi" có ích lợi gì, ngươi chính là chê cười ta khóc đâu!”

“Nội, ngài nếu là nói như vậy liền không thú vị, trước sau mâu thuẫn. Ngài khóc có cái gì mà cháu phải buồn cười? Cháu cười cũng có thể là đang nghĩ đến chuyện khác mà. Lại nói, còn có cái từ là "khổ trung mua vui", cười không nhất định liền đại biểu là thật cao hứng, có khả năng là có khổ nói không nên lời đâu.”

Mã thị trừng mắt, này một bộ lại một bộ chính là ý gì a: “Kia khổ như thế nào còn có thể có vui, ngươi hù lộng ai đâu.”

Tống Phục Linh hoàn toàn không lên tiếng.

Nàng tính cứ để cho nội mắng chửi vài câu cho xong chuyện đi, chờ đem tà hỏa phát ra hết thì tốt rồi, đừng ảnh hưởng đến việc lên đường.

Lại nói, người bình thường có ai nắm chuyện cười hay không cười mà nói mãi đâu, này chỉ có thể chứng minh bà nội là muốn mượn đề phát huy.

Mà nàng, không cho cơ hội.

Mã lão thái híp mắt, phát hiện tiểu cháu gái trước mắt này như thế nào không giống trước kia a.

Trước kia tuy rằng tiểu cháu gái kiều khí, nhưng thành thật a, hơn nữa còn rất thân với nàng, từ nhỏ liền biết là bà nội giặt tã cho, Mã lão thái bà còn chưa từng hầu hạ mấy cái tôn tử đâu.

Nhìn nhìn cháu gái hiện tại mà xem, ngồi hận không thể cách xa bà ra tám trượng. Bà khóc thành như vậy cũng không lại đây dỗ dành một chút. Mới nói có hai câu, còn chưa mắng đâu, cổ nhỏ đã giương lên rồi. Lần trở về này, biểu hiện của cháu gái cùng tam nhi giống nhau như đúc, tựa như biến thành người khác vậy, một thân thịt cứng có thể nghẹn chết con trâu.

Lão Ngưu đuổi xe con la này, cảm giác sau lưng đều phải cứng đờ, "Trong xe như thế nào không có động tĩnh? Còn không bằng cãi vài câu, mắng hai câu đâu."

"Kỳ thật lão thái thái chính là không thoải mái trong lòng, trước mắt lại không có người khác, liền phải bắt lỗi tiểu tiểu thư a."

Tiền Mễ Thọ nhìn Tống Phục Linh, trong lòng lại viết hoa chữ “PHỤC”. Biểu tình kia của tỷ tỷ hắn, tựa như vừa rồi cái người già mồm nói lý không phải tỷ tỷ vậy nga, thoạt nhìn nhưng bình thường, tâm thái cũng quá được đi.

Mã thị bỗng nhiên lại có động tác, bà tìm kiếm một hồi ở chung quanh người, lôi ra một cái chậu gỗ mà nhà Tống Phục Linh mang theo từ lúc xuất phát.

Sau đó giũ giũ đồ vật trong vạt áo xuống chậu, lại dùng mũi chân đá đá cái chậu về phía trước mặt Tống Phục Linh.

Tống Phục Linh cúi đầu nhìn một cái: "Bắp từ đâu ra a? Như thế nào còn mang lên cả xe này vậy trời. Bà nội của nàng xuất thân là ảo thuật gia đi, trên người còn có thể giấu nhiều cái bắp như vậy."

“Lột vỏ, lột xong lấy hai cái chà xát vào nhau, chà cho chúng nó đều rơi hết hạt ra a.”

Tống Phục Linh quay đầu nhìn về phía nội: Không phải đâu, trình tự là như vậy sao? Không, không cần phơi nắng sao? Ngài không phải là muốn trừng phạt cháu bởi vì cháu cười đấy chứ?

Mã thị tựa như đoán được Tống Phục Linh nghĩ gì trong đầu, phiên con mắt, vẻ mặt "Ta lợi hại đi?" nói: “Đều đến tình huống gì rồi, phơi chỗ nào? Treo lên trên xe từng hàng từng hàng làm người cướp đoạt a? Trước cứ tách hạt đựng vào trong túi, trưa mai tìm cái cơ hội lại mở ra phơi.”

“Nga.” Tống Phục Linh vươn hai bàn tay vẫn còn run rẩy, thành thật cúi đầu tách hạt bắp.

Tiền Mễ Thọ: "Tưởng rằng tỷ tỷ còn có thể tiếp tục tranh luận đâu, ai...."

Mới vừa khẽ khàng giương mắt, Mã lão thái liền nhìn thẳng hắn.

Tiền Mễ Thọ chớp chớp đôi mắt vài cái, một bên đối diện với lão thái thái, một bên theo bản năng túm chặt tay nải nhỏ đeo ở trên người, túm chặt xong cảm giác còn có điểm bất an, lại đem mặt nạ cương thi tỷ tỷ cho hắn đeo lên.

Mã lão thái: “……”