Chương 29: Hai Lão Thái Chửi Đổng

Cách mặt nạ, Tống Phục Linh đều có thể cảm nhận được ánh mắt "hiền từ" kia của bà nội.

Làm tiểu binh.... Kia, cần thiết lý giải đến ý đồ của lãnh đạo mới có thể trải qua ngày lành, đúng không?

Nàng vẫy tay về phía Tiền Mễ Thọ, lôi kéo tiểu biểu đệ, hai người liền vây lại gần Mã lão thái.

Mã lão thái có chút không được tự nhiên, muốn nói "Đều lại đây làm gì? Ở đây không đủ chỗ", nhưng là, Tống Phục Linh trực tiếp "suỵt" một tiếng ra hiệu cho bà đừng có lên tiếng, bà cũng liền nhân cơ hội này dịch mông sang chỗ bên cạnh, dùng hành động ám chỉ cháu gái ngồi sát bên nàng.

“Đệ muội a, nhóm hài tử nhà ta thật sự là không đi nổi nữa rồi. Đều tới lúc này, có hôm nay không biết ngày mai, đều là vì mạng sống, tẩu tử cũng liền đào tâm đào phổi nói cho ngươi nghe, tẩu hiểu được ngươi đối tẩu là có ý kiến.

Nhưng tẩu tử dù có không đúng thế nào đi nữa, ngươi hãy nghĩ đến bọn nhỏ đều là trụ cột sau này của Tống gia chúng ta, nghĩ đến cha chồng ngươi, nghĩ đến tiểu thúc, tiểu thúc nếu là còn sống, khẳng định không thể làm ngươi……

Một bút không viết ra được hai cái chữ Tống a, đệ muội a, ô ô, ô ô ô....”

Đại bá nương vừa khóc vừa túm tay áo vờ lau nước mắt, lau trong chốc lát, phát hiện bên trong vẫn không có động tĩnh gì, liền tiếp tục diễn... Diễn a, khom lưng cúi đầu, cái gì có thể nói cũng đều nói xong, bên trong vẫn là không hề lên tiếng.

Bà ta lại tiến đến gần vài bước, theo sát cái xe con la, xốc lên mành xe, vừa tính hỏi....

Bên trong ba gương mặt quỷ đồng thời nghiêng đầu xem bà, "Cách", đại bá mẫu ngất xỉu tại chỗ, ngã thẳng xuống cạnh bánh xe.

Tống Phúc Sinh không nghĩ tới lại là mặt nạ gây chuyện.

Vừa rồi hắn chỉ đơn thuần cho rằng lão nương muốn nhân cơ hội móc mỉa đại bá mẫu vài câu mà thôi, giải giải hận, nào có ngờ rằng.... Bất đắc dĩ nói: “Nương, ngài xem ngài này, thật là.... aizz.”

Hắn định nói, còn không bằng vừa rồi hắn xuất đầu nói nói hai câu, đuổi trở về cho xong chuyện.

Này trong chốc lát dọa ngất một cái, trong chốc lát dọa ngất cái nữa, đang lên đường nột, có phải chơi đâu, quá làm ảnh hưởng tốc độ.

Tiền Bội Anh cũng thở dài, nàng là thật sự không còn thừa nước, phải để dành nửa túi nước để uống dọc đường a.

Đại tẩu Hà thị của Tống Phúc Sinh tiến lại gần.

Đều không phải người xấu, ai có thể trơ mắt mặc kệ đại bá nương nằm ngất trước mặt được chứ.

Thêm nữa, rốt cuộc thì Hà thị cũng không phải là Mã lão thái, nàng làm không được đồng cảm như bản thân mình cũng bị, không cách ứng cùng hận đại bá nương như vậy.

Hà thị cởi bỏ túi nước, tính toán học tam đệ muội, bào chế đúng cách dùng nước tưới tỉnh đại bá nương, lão thái thái liền mắng Hà thị, nói: “Ngươi ngại nước nhiều có phải hay không? Vậy từ hôm nay trở đi, ngươi đừng uống nữa.”

“Nương, nhưng đại bá nương chặn đường a. Xe đẩy của cha Đại Lang cũng không thể đẩy qua được. Chúng ta còn muốn đi nữa hay không?” Hà thị rốt cuộc là không nhịn được, lại nhỏ giọng nói: “Có thời gian bị mấy chuyện vô dụng này kéo dài thời gian, có khi đều kịp về nhà mẹ đẻ của con thông báo một tiếng ấy chứ.”

“Ngươi nói gì? Ngươi lại nói thêm một câu nữa xem?”

Con dâu thứ hai - Chu thị, không muốn sự tình từ bé lại xé ra to, nhanh chóng khuyên can, sợ làm lớn chuyện nam nhân của nàng ta lại có hại. Nháo lớn lỡ đâu mọi người lại lao vào đánh nhau, lúc đó nam nhân của nàng cũng phải ra tay a: “Nương, đại tẩu nói đúng đấy. Mặt nạ này thật là đáng sợ, vừa rồi con dâu đều bị dọa đến chết ngất, dọa chết ngất a. Bá nương nếu là xảy ra chuyện gì, trong chốc lát mấy người đường ca có khi lại muốn liều mạng với chúng ta đấy. Chúng ta cũng không có rảnh mà đánh nhau cùng bọn họ a.”

Mã lão thái cảm thấy: Này còn giống câu tiếng người, có điểm đạo lý.

Nhưng lão thái bà kia cũng quá giòn đi, chỉ mới đối mặt một cái liền ngất xỉu rồi, Mã lão thái ta còn không có phát huy đâu, ngược lại phải đáp đi vào một gáo nước rồi? Không được!

Tống Phục Linh rõ ràng chính xác mà nghe được bà nội nhỏ giọng nói thầm: “Này một chốc một lát cũng không rặn ra được nướ© ŧıểυ a, bằng không có thể dùng nướ© ŧıểυ tưới tỉnh mụ ta rồi, chậc.” Cười, lại vô tâm không phổi không cẩn thận cười lên thành tiếng.

Tống Phúc Sinh chỉ huy đại tẩu ấn huyệt nhân trung cho đại bá mẫu.

Hà thị làm theo.

Mã lão thái không cam lòng: “Còn véo cái gì nhân trung, cứu người phải véo cánh tay, véo đùi, véo mặt bà ta, véo đến xanh một mảng tím một mảng mới tốt đâu.”

Lại vung lên cánh tay: “Chúng ta đi.”

Xe con la nhà Tống gia đã đi ra xa chừng hai dặm đường, có giọng nữ ở phía sau thê lương mà mắng: “Mã Quế Hoa, ngươi mẹ nó không phải cái đồ vật!”

Mã lão thái dò ra hơn phân nửa cái thân mình, cũng dựng đầu ngón tay chỉ vào nơi xa chửi: “Cát Nhị Nữu, mẹ nó ngươi mới là cái tên trộm thất đức!”

“Mã Quế Hoa, ta xem ngươi như thế nào đối mặt liệt tổ liệt tông, liền cái xe đều không cho con cháu Tống gia ngồi, ta phi!”

“Cát Nhị Nữu, ngươi mẹ nó làm người liền biết đủ đi. Cái xe mà con trâu già kia kéo, đáng lý ra còn phải nhường ra một nửa chỗ trống làm cho con cháu của nhà ta ngồi. Ngươi mẹ nó trộm mừng đi ngươi!” Khí không đủ phải dừng lại thở, Mã lão thái hít sâu một hơi lại hô về phía đằng xa: “Muốn tới ngồi xe nhà ta? Có phải bước tiếp theo ngươi liền tới cọ (ăn ké) lương thực nhà ta luôn lạp? Ta quá hiểu biết ngươi rồi, ngươi vừa dẩu mông liền biết ngươi đi phân khô hay là phân nhão rồi a...”

Đại bá mẫu nhìn chiếc xe ở đằng xa, tức điên. Giận đến hận không thể chạy như bay qua đi đem ba chiếc xe con la toàn xốc. Dậm chân mắng: “Ngươi không phải chỉ thiên thề ngày, nói không hề nhắc chuyện con trâu nữa sao?!”

Cách xa ba dặm, truyền đến tiếng gào rống của Mã lão thái, đáp lại: “Chỉ cần ngươi còn đến chọc tức ta, ta còn gϊếŧ trâu. Ta liền thích nhắc tới a, tức chết ngươi cái bẹp con bê!”

Này chửi nhau, đừng nói một đám thôn dân cùng chạy trốn toàn nghe thấy được, Tống Phúc Sinh đều sợ đem quan binh đều dẫn tới đâu.

“Ai nha, ai nha, nhưng mệt chết ta.” Mã lão thái thở hổn hển nói.

Tống Phục Linh mau chóng đem túi nước đưa qua: “Nội, nội uống miếng nước đi, đừng so đo nữa, không đáng.”

“Ai, Bàn Nha, cháu nói xem, bà ta có còn muốn mặt không chứ? Cháu có tin không? Nếu nội mà đáp ứng làm mấy cái tiểu tể tử kia *( ý là cháu trai của Cát Nhị Nữu )* nhà bà ta lên xe, bà ta liền dám ngẩng cao cái mũi lên mặt, bước tiếp theo liền phải nói lương thực mang theo không đủ ăn, làm mấy cái tiểu tể tử đó ăn uống cùng nhà chúng ta, nếu nội không cho, lại là có lỗi với tổ tông lão Tống gia cho xem.”

“Kia khẳng định a.”

Mã lão thái uống lên miếng nước, nuốt xuống xong, dùng tay lau lau bên miệng, thuận tiện đem vệt nước dính ở cái môi đỏ thẫm trên mặt nạ cũng lau, mới tiếp tục nói:

“Ta phi, bà ta mơ đi.

Hiện tại a, nội liền nghĩ, đây là cháu cùng cha cháu, nhà cháu đã trở lại, chứ nếu nhà cháu không về tới, giả sử chúng ta ở trong thôn cũng nghe được tin muốn chạy ra bên ngoài, xe trâu kia nhà bà ta a, chúng ta căn bản là không dính được. Đừng nói là nói lời nhỏ nhẹ cầu xin, dù ta có quỳ xuống chết ở trước mặt bà ta cũng không có tác dụng gì.

Người nọ vững tâm a, tâm tàn nhẫn nột.

Còn có, đại nãi nãi của cháu (Cát Nhị Nữu), không phải là ta nói xấu bà ta, nhưng mà cũng may mà nhà ta trước tiên được đến tin tức, cũng may cha cháu vẫn luôn tranh đua.

Này nếu là đại nãi nãi của cháu biết trước chúng ta, bà ta có lẽ đều có thể làm ra chuyện không nói cho chúng ta, vội vàng chạy trốn trước tiên, cháu tin hay không? Bà ta mẹ nó có lỗi với tổ tông nhất, không quan tâm chết sống nhà chúng ta nhất!”

Tống Phục Linh: “Kia khẳng định a.”

Mã lão thái liếc mắt nhìn tiểu cháu gái một cái, cổ tà hỏa này cũng coi như là đi qua.

Tựa như vừa rồi bà nói với tiểu cháu gái, may mà không thất lạc nhà tam nhi, nếu không, không quan tâm cuối cùng đoàn người là sống hay chết, nàng vẫn sẽ canh cánh trong lòng, hơn nữa tình huống cũng sẽ tệ hơn hiện tại rất nhiều.

Ai, cứ nhìn về phía trước vậy.

“Vừa rồi lúc xe tạm dừng sao cháu không nhắc nội lấy thêm bắp?”

Tống Phục Linh tranh thủ lúc lão thái thái tâm tình còn tốt nói: “Nội, nếu không chờ thêm chút nữa cháu liền xuống dưới đi bộ đi.”

“Ân? Cháu đi không nổi đâu, ở yên trên xe đi.”

“Không được, cháu cũng dẫn Mễ Thọ xuống dưới đi bộ một lúc đi, làm đại bá nương cùng nhị bá nương tranh thủ thời gian đi lên.”

Mã lão thái cho rằng tiểu cháu gái là muốn khiêm nhượng nhường chỗ ngồi cho Kim Bảo nhỏ tuổi nhất, không nghĩ tới đáp án lại là:

“Nội, đèn dầu hoả này không thể lãng phí a, làm hai bá nương đi lên, một người tách hạt bắp, một người tranh thủ làm thêm mấy đôi giày. Chúng ta đi quá gấp, đừng nói là có thời gian mặc thêm áo bông lên đường, chính là giày, Đại bá, Nhị bá, còn có mấy cái ca ca cũng chưa mấy đôi, đến lúc đó mỗi ngày lên đường làm sao bây giờ nha?”

Dù sao, nàng là không muốn xoa bắp nữa đâu, hai tay xoa bắp đều sắp tóe lửa, đau đến nóng rát nóng rát.