Chương 32: Đỡ Linh

Nhà Cao đồ tể có năm nhi tử.

Nhi tử lớn nhất 25 tuổi, tên là Cao Thiết Tráng, đã cưới vợ. Thê tử là con dâu nuôi từ bé, được nhà họ Cao mua vào một năm quê nhà bị lũ lụt, tính tình ôn hoà hiền hậu, sau khi thành thân đã sinh cho Cao Thiết Tráng một đôi nhi tử song sinh.

Mấy nhi tử còn lại của nhà họ Cao đều chưa lấy vợ. Lão nhị là Cao Thiết Đầu hai mươi tuổi, từ hắn trở xuống mấy huynh đệ đều cách nhau hai tuổi, cho nên nhi tử nhỏ nhất là mười bốn tuổi, bà nương của Cao đồ tể chính là vì sinh đứa con trai út tới muộn này mà qua đời.

Có thể nói, bởi vì nhà Cao gia không có nhiều nữ nhân hài tử, nên được xem là hộ nhà gánh nặng nhỏ nhất, đủ tráng lao động nhất trong thôn.

Cao đồ tể đầu này vừa ra lệnh một tiếng, hô "Dừng lại", mặt kia, mấy cái nhi tử cũng đã đem thùng xe dỡ xuống, làm con trâu già nghỉ ngơi một lát, uống điểm nước, ăn chút cỏ khô.

Ở trong mắt những người nhà nông, người có mệt mỏi, đói bụng cũng không là gì, nhưng nếu là gia súc mệt, kia mới làm người thật đau lòng a.

Cao đồ tể một bên đau lòng mà vuốt vuốt mồ hôi cho con trâu già, một bên thúc giục con dâu cả mau chóng bắc nồi làm cơm.

Con dâu cả hỏi hắn, nói: "Cha a, chúng ta cũng nấu bắp hay sao? Con dâu xem nhà lí chính cùng nhà Tống đồng sinh giống như đều phải nấu bắp đâu."

Các lão gia đương gia chính là xa hoa.

Cao đồ tể nghĩ thoáng cực kỳ, cũng có thể vì biết nghĩ thoáng, biết lương thực không phải dựa vào tiết kiệm mà có, đến dựa vào việc kiếm tiền, cho nên dựa vào việc bán thịt heo, chất lượng cuộc sống của nhà Cao đồ tể vẫn luôn là số một, số hai ở trong thôn.

Cao đồ tể vung tay lên nói: “Thừa dịp tối lửa tắt đèn, hiện tại người khác ngửi được mùi hương cũng không thể lại đây khóc than, những hộ nhân gia điều kiện không ra gì trong thôn cũng còn chưa có đuổi kịp, con lấy một cái nồi ra luộc bắp, một cái nồi dùng đại tương xào cùng thịt heo. Có thể xào bao nhiêu hay bấy nhiêu. Thịt còn dư dùng muối hạt ướp, chờ trời sáng lại treo lên phơi khô. Nếu là tình huống không tốt, mỗi người liền giấu mấy khối thịt khô trên người. Sau này, vạn nhất có bị thất lạc, cũng một chốc một lát không đói chết được, aizz.”

Nghĩ nghĩ, trước khi xuất phát nhà hắn gϊếŧ một đầu heo, con heo kia kêu inh ỏi, toàn thôn đều nghe thấy được, hơn nữa, ba chiếc xe trâu nhà hắn cũng rất dễ gây chú ý, liền dặn dò con dâu cả: “Con xào xong, múc ra ấm sành, trước đưa đến nhà lí chính cùng nhà Tống tiểu tam đi, đưa cho mỗi nhà hai vại.”

Tống tiểu tam chính là Tống Phúc Sinh, Cao đồ tể lén đặt biệt danh cho hắn.

Đại nhi tử của hắn không vui: “Cha, này.... Ra tay có phải quá hào phóng không?”

Cao đồ tể còn chưa kịp nói gì đâu, con thứ hai Cao Thiết Đầu đã đoạt đáp:

“Đại ca, chúng ta không có nhiều muối hạt. Nguyên một con heo, chúng ta có thể ướp muối hết sao? Nếu không ướp, thời tiết này có thể để được bao lâu đâu chứ? Dọc theo đường đi, có lí chính ở, hộ ngoại lai như nhà chúng ta liền sẽ không trở thành bia ngắm của toàn thôn. Bọn họ đều biết nhà chúng ta có lương có thịt, vạn nhất có người đói đến chịu không nổi, cũng sẽ bận tâm lí chính, sẽ không trực tiếp tới đoạt.”

Cao Thiết Tráng "xích" một tiếng, liền cười nói: “Bọn họ dám? Mấy người chúng ta xử đẹp bọn họ!”

“Có dám hay không chúng ta cũng không biết được, nhưng bớt được tranh cãi liền giảm rất nhiều phiền toái. Nhà Tống tam thúc chúng ta liền càng phải đưa. Không đề cập tới chuyện khác, chỉ riêng chuyện người ta về thôn đưa tin, liền cố ý tới báo tin cho nhà chúng ta đầu tiên, đã tương đương cứu mạng huynh đệ chúng ta rồi.”

Đại nhi tử Cao gia không lên tiếng nữa.

Cao đồ tể "xoạch xoạch", rít hai hơi thuốc lá, nói: “Lão nhị, lát nữa con đưa đồ đi Tống gia. Cha đi lí chính bên kia, cha còn phải hỏi lí chính xem, đây là phải đi đến hừng đông hay là như thế nào mà? Sau hừng đông lại tính toán ra sao? Tiếp tục đi? Kia đừng nói người, trâu già cũng phải đến mệt nằm bò.”

Mà lúc này, Tống gia bên này đã luộc bắp sắp xong.

Các nam nhân vây thành một vòng uống nước nghỉ ngơi, thuận tiện thảo luận kế tiếp làm sao bây giờ.

Nếu hiện tại là ban ngày, kia thật tốt, tiếp tục trốn, nhưng lúc này đều đã quá nửa đêm gần hai giờ sáng, người kiệt sức, trâu hết hơi.

Các nữ nhân so với các nam nhân, liền có vẻ vô lo vô nghĩ chút, dù sao, nam nhân các ngươi nói làm như thế nào liền làm như thế ấy, nữ nhân chúng ta không kéo chân sau là được.

Đặc biệt là Mã thị, bà chẳng những không nhọc lòng bước tiếp theo, còn có tâm tư phân chia thức ăn.

Đúng, không sai, chia đồ ăn, không những chia đồ ăn mà Mã lão thái còn chia theo sáu cái cấp bậc, đặc biệt có trình tự.

Mã thị cho Đại Nha, Nhị Nha cùng ngoại tôn nữ Đào Hoa, mỗi người một khúc nhỏ bắp luộc.

Cho Tống Phục Linh, Tống Kim Bảo, Tiền Mễ Thọ, mỗi người một cái lương khô kích cỡ chừng nắm tay, không cho bắp luộc.

Cho ba cái con dâu là mỗi người một cái bắp luộc, lúc cho còn nói thêm câu: “Ăn xong mau chóng làm xong giày.”

Cho chính bà cùng lão nương của cô gia - Điền lão thái thái, còn có con gái ruột của bà, cũng chính là cô mẫu duy nhất của Tống Phục Linh - Tống Ngân Phượng, mỗi người một cái lương khô kích cỡ bình thường.

Sau đó là Tứ Tráng cùng lão Ngưu, mỗi người hai cái bắp.

Dư lại, nhóm tôn tử cùng mấy đứa con trai, cộng thêm cô gia cùng cháu ngoại trai, mỗi người là bốn cái bắp.

Tống Phục Linh nắm chặt lương khô to bằng nắm tay: “……”

Cảm ơn a, nội, làm nha đầu, cháu thật cảm ơn ngài không xếp cháu vào đội ngũ thứ nhất!

Tiền Mễ Thọ nhỏ giọng thì thầm vào tai Tống Phục Linh: "Nếu đệ được xếp ở đội ngũ thứ nhất thì tốt quá rồi, như vậy có thể đổi ăn cùng với tỷ, muốn ăn lương khô ăn lương khô, muốn ăn bắp cạp bắp. Lần tới đệ sẽ tranh thủ đi đội ngũ thứ nhất."

Tống Phục Linh lại lần nữa vô ngữ cứng họng.

Tứ Tráng cùng lão Ngưu một người tiếp nhận hai cái bắp, hai người bọn họ nhưng thật ra rất hàm hậu, ngồi khoanh chân xuống liền bắt đầu gặm bắp.

Tiền Bội Anh nhìn nhìn một cái bắp luộc trong tay, nhìn nhìn khuê nữ, lại nhìn liếc mắt một cái Tứ Tráng cùng với lão Ngưu, nàng nhanh chóng gặm xong, ăn xong liền đứng dậy vỗ vỗ bụi đất trên mông, sau đó đi đến gần nồi. Trong lòng nghĩ: "Không thể chiều theo tật xấu của lão thái thái kia được, ngày tháng chạy nạn còn dài lắm đâu."

Mã thị: “Làm gì đấy?”

“Con vớt bắp a.”

“Không phải đã phát cho ngươi rồi sao?”

“Một cái con ăn không đủ no.”

Mã thị nghĩ thầm: "Ngươi lấy mặt mũi ở đâu ra mà không biết xấu hổ nói ăn không no vậy hả? Tam nhi tức là bị quỷ nhập vào người đi? Từ trước đến giờ luôn là nàng chia cho mỗi người bao nhiêu, người đó chỉ được ăn bấy nhiêu a."

“Ngươi gặm cái bộ xương già của ta luôn đi! Số bắp còn lại trong nồi là phần của tam nhi, chờ hắn trở về còn phải ăn nột, ngươi một nữ nhân gia ăn no như vậy làm gì!”

Tiền Bội Anh không muốn cãi nhau, nàng nào có tinh lực kia a, đường ở cổ đại quả thực không dành cho người đi, nàng đi mệt đến sắp bùng nổ rồi.

Vừa lúc Tống Phúc Sinh rải xong nướ© ŧıểυ đi trở về, Tiền Bội Anh trực tiếp hướng Tống Phúc Sinh nói:

“Ai! Ta nói này, ta mới chỉ ăn có một cái bắp luộc, ăn xong rồi, mẹ liền không cho ăn nữa, mẹ nói đoàn người phải ăn theo định lượng. Vậy ngươi ăn ít chút đi, tiết kiệm cho ta, ta sắp mệt chết. Còn có Phục Linh, đứa nhỏ chỉ được mỗi cái lương khô to bằng nắm tay. Dù sao cũng là con gái ruột của ngươi, chính ngươi xem mà làm đi.”

Làm nam nhân tiết kiệm lương thực cho chính mình ăn.

Đại tẩu Hà thị chấn kinh rồi.

Nhị tẩu Chu thị nghe đến choáng váng há hốc miệng.

Này quá không phù hợp nhân sinh quan cùng giá trị quan của nhóm phụ nhân.

Đại cô tỷ của Tiền Bội Anh - Tống Ngân Phượng, chạy nhanh đứng lên nói: “Tam đệ, tỷ không đói bụng, đệ ăn phần của đệ đi, tỷ đem phần của tỷ cho đệ muội.” Nói xong liền bẻ ra lương khô trong tay.

Trường hợp nhất thời yên lặng, chỉ có thanh âm "lộp độp" nho nhỏ phát ra từ nhánh cây bị thiêu cháy.

Hà thị cùng Chu thị, hai cái tức phụ vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía bà mẫu.

Mã thị lại ra ngoài dự kiến của mọi người, hỏi câu: “Ai là ‘Đỡ Linh’ (Đỡ linh cữu/ đỡ quan tài)? ‘Đỡ linh’ cho ai?”