Chương 34: Căn Nguyên Ở Vô Tử

Đại Nha dõi theo bóng dáng cha nàng, nhìn đến cha nàng cho đệ đệ Kim Bảo một cái bắp, còn sờ đầu đệ đệ, lại nhìn nhìn nương, phát hiện trong mắt nương nàng cũng chỉ có mình đệ đệ, liền cúi đầu, cái miệng nhỏ tiếp tục ăn đồ ăn trong tay.

Đại Nha không nỡ đem khúc bắp này ăn xong, một lần cũng chỉ cắn xuống có mấy hạt bắp.

Nề hà bắp được chia cho thật sự quá nhỏ, lại kéo dài cỡ nào cũng chỉ một lát liền ăn xong rồi, chỉ có thể ở sau khi gặm xong toàn bộ hạt bắp, lại đem cùi bắp trơ trọi cắn hết một lượt, cố hút chút nước có trong lõi bắp.

Mà Nhị Nha, vẫn luôn chăm chú nghe tam thúc nói khuê nữ của ta nhưng không giống nhau linh tinh, sau đó còn bởi vì tên Tống Phục Linh mà bẻ xả cùng với bà nội. Trên gương mặt phơi đến cháy nắng tróc da kia của Nhị Nha tràn ngập ý cười, thực hâm mộ, thực cao hứng thay Tống Phục Linh.

Còn Điền Đào Hoa, biểu tỷ của Tống Phục Linh, lúc này đang nhường qua nhường lại đồ ăn với Tống Ngân Phượng, một người nói: “Cha con bên kia còn có, con ăn đi.” Một người nói: “Nương, con ăn đủ rồi, cho ca ca đi, hoặc là nương để dành lát nữa ăn cho no bụng.”

Tống Ngân Phượng xem nữ nhi khăng khăng không cần, liền đem lương khô đã bẻ thành từng khối đưa cho Tống Phục Linh cùng Tiền Bội Anh: “Tam đệ muội, còn có Bàn… Phục? Phục Linh, hai ngươi ăn đi, ta ăn không hết, thật ăn không vô nữa.”

Tống Ngân Phượng vốn dĩ theo quán tính muốn kêu Bàn Nha, nhưng là, nhớ đến tam đệ đều bởi vì tên của Bàn Nha mà nghiêm túc bẻ xả với nương một hồi lâu, vẫn là đi theo sửa miệng đi.

Trong tay lại là lương khô lại là vài cái bắp, trên xe còn có được thật nhiều bánh quai chèo cùng thức ăn, hai mẹ con Tống Phục Linh giờ phút này là thật ngượng ngùng.

Tiền Bội Anh không thể hiểu được liền cảm thấy không bỏ xuống được sĩ diện nhi, chạy nhanh xua tay nói: “Tỷ, ngươi đừng làm vậy, ngươi đây là làm gì đâu? Không có liền nấu thêm một nồi không phải là được rồi sao? Chúng ta nhưng đừng chỉnh ra một bộ này, Emma, ta xem trong lòng khó chịu, chúng ta còn chưa tới nông nỗi sơn cùng thủy tận đâu.”

Tống Ngân Phượng vừa nghe, lại càng ra sức nhét lương khô vào tay Tiền Bội Anh, nghĩ thầm: "Còn nấu thêm một nồi? Vậy nương biến thành cái dạng gì ta cũng không dám bảo đảm đâu. Chính là có tam đệ ở đây cũng đến nổ miếu a." Nàng hiện tại không cầu gì khác, chỉ cần cả nhà đều tồn tại, chẳng sợ có miếng rau dại đoàn người phải chia cho nhau đều được. Mong sao mọi người đều có sức lực làm việc cùng nhau, đoàn người thái thái bình bình, hòa hòa khí khí đừng nói nhao nhao.

Tống Phục Linh xem cô cô cùng nương cái dạng kia, dứt khoát cũng không vô nghĩa, trực tiếp lấy ra hai cái bắp luộc trong tay nương, đi đến chỗ mấy tiểu tỷ tỷ đang ngồi. Mà nàng vừa đi, Tiền Mễ Thọ cũng không rảnh lo uống nước, quẹt miệng vài cái cũng đi theo sau tỷ tỷ của hắn. Cô mẫu đã nói, tỷ có rất có ánh mắt, làm hắn theo sát, tỷ tỷ đi một bước hắn cùng một bước mới không có hại.

Cho nên, Tống Phục Linh ngồi xổm trước mặt ba vị tiểu tỷ tỷ, Tiền Mễ Thọ cũng đi theo ngồi xổm xuống.

Tống Phục Linh đem hai cái bắp bẻ thành mấy khúc, đưa cho Đại Nha, Nhị Nha cùng Đào Hoa, lại cho Tiền Mễ Thọ một khúc ngắn, sau đó liền ngồi xổm ở kia gặm phần của mình.

Đại Nha Nhị Nha có chút không biết làm sao, Đào Hoa là hỏi: “Bàn Nha, muội có thể ăn no sao?”

“Có thể, các tỷ tỷ, gặm đi a.”

Đào Hoa cười một chút, dẫn đầu gặm một ngụm, Đại Nha Nhị Nha cũng cao hứng hỏng rồi, nhìn Tống Phục Linh, ăn đến cười tủm tỉm.

Nhưng thật ra Tống Phục Linh bỗng nhiên dừng lại, nhìn vừa mới nhoẻn miệng cười - Đào Hoa, ngốc hề hề nói: “Tỷ, tỷ trông cũng thật đẹp.”

Lời này không nói bậy, ở trong mắt Tống Phục Linh, ngũ quan kia Đào Hoa tỷ, nếu là ở hiện đại, có thể lên làm minh tinh hay không, đó là muốn chú ý thiên thời địa lợi nhân hoà, không dám đảm bảo, nhưng là muốn làm một cái hot girl hẳn là không thành vấn đề.

Mười bốn tuổi Đào Hoa, mặt phừng một chút liền đỏ: “Nào có, muội mới đẹp, muội trắng a.”

Đại Nha Nhị Nha cũng đi theo gật đầu, còn nói: “Muội lớn lên chỉ ăn mà không cần làm, ăn lại đều là gạo trắng, ăn mà không làm đều trắng.”

Tống Phục Linh ho khan một chút, có chút xấu hổ, hàm hồ nói: “Đại Nha Nhị Nha tỷ cũng đẹp, mọi người đều đẹp, chính là các tỷ không dùng cao dưỡng da mặt, còn xuống đất làm việc nên bị phơi đen, bằng không đều có thể khá xinh đẹp, chứ cùng ăn mà không làm cũng không liên quan, chờ ổn định các tỷ cùng bôi cao dưỡng da với muội đi.”

"Này đều tình huống gì rồi, còn bôi cao mặt đâu", nhị bá mẫu Chu thị nghe được bọn nhỏ nói nhỏ, bĩu môi.

Mà lúc này nói chuyện vô nghĩa còn có Điền Hỉ Phát.

Điền Hỉ Phát cố ý gọi Tống Phúc Sinh gọi sang một bên, sau đó từ trong lòng ngực móc ra 19 lượng bạc đưa qua đi, nói: “Tam đệ, ta và đại tỷ của đệ mấy năm nay may nhờ có đệ hỗ trợ. Đây là tiền bạc tích cóp trong mấy năm nay, kỳ thật cũng còn chưa đủ. Năm đó vừa mua ruộng lại xây nhà mới, thiếu đệ 25 lượng bạc, nhưng là, hiện tại chúng ta mới chỉ tích cóp được bây nhiêu, đệ cầm trước đi.”

Tống Phúc Sinh ngạc nhiên nhíu mày nói: “Tỷ phu, huynh lấy từ đâu ra?”

“Ai, mấy năm đầu xác thật còn không kịp hoãn lại đây, liền hai năm nay mới tích cóp được. Vốn dĩ tỷ của đệ nói tích cóp được chút liền trả lại cho đệ, là ta nói như vậy không được, đệ cho chúng ta mượn là lấy tới chỉnh bạc, chúng ta trả lại cho đệ một lượng rưỡi hay hai mấy điếu tiền, trả từng chút một như vậy, tiền kia không phải là tan rồi sao? Cho nên chúng ta liền góp lại từng chút, chờ góp thành cái chỉnh cho đệ.”

“Nhà huynh không có khả năng góp đủ bằng này trong hai năm được, tỷ phu, huynh nói thật đi.”

Nét mặt Điền Hỉ Phát lộ ra vài tia buồn bã: “Ta đem da hổ cha ta lưu lại bán đi, liền ở con đường hiện tại chúng ta đang đi, lại đi về phía trước một chút, ta gặp được thương lái, qua tay liền bán.”

Tống Phúc Sinh vừa nghe, cảm thấy tiền này cầm lấy càng thêm nháo tâm.

Bởi vì, cái da hổ kia, có thể coi là nguyên nhân gây ra cái chết cho cha của tỷ phu.

Năm đó ở trên núi cha của Điền Hỉ Phát săn đến một con hổ cái, nghe nói chỉnh trương da hổ rất là đáng giá liền lột xuống dưới. Sau lại, cũng không biết là nhóm lão hổ trả thù hay là sao mà, đều đã cách một thời gian rồi, trong một lần cha Điền Hỉ Phát bẫy thỏ ở bìa rừng, liền bị nhóm lão hổ theo dõi bị sống sờ sờ xé nát. Cho nên, mồ của Điền lão gia tử là cái mồ không, bên trong chỉ đặt vài món xiêm y.

“Tỷ phu, ta vốn dĩ liền không muốn, ta… Tỷ phu không nên bán a, nên lưu cái niệm tưởng!”

Không đợi Tống Phúc Sinh nói xong, Điền Hỉ Phát liền ý bảo cậu em vợ nhìn về phía lão mẫu của hắn, Điền lão nương mặt mang ý cười gật gật đầu về hướng Tống Phúc Sinh, lại vẫy vẫy đôi tay khô khốc.

“Tam đệ, đệ nhìn ra ý tứ của nương ta đi? Lời khách sáo chúng ta cũng đừng nói nữa, đệ cầm đi. Lại nói, tiền bạc thả trên người đệ ta cũng yên tâm. Sau này đi một bước xem một bước vậy. Chờ sau này đặt chân tới chỗ ở mới, có lẽ ta còn phải nhờ đến đệ giúp đỡ cho đâu, aiz… cũng do tỷ phu không có năng lực.”

Tống Phúc Sinh nghe xong lời này, cũng liền thật thu hồi tiền bạc, xác thật, chờ đến lúc đặt chân cũng không biết là dạng gì đâu. Tính thêm cả số tiền lão Ngưu đưa hắn, tổng cộng mới hơn ba mươi hai lượng bạc, như muối bỏ biển a.

Đúng lúc này, con thứ hai nhà Cao gia - Cao Thiết Đầu, đi tới.

Cao Thiết Đầu cách thật xa, trước ngắm nhìn thân ảnh Đào Hoa, theo sau mới bước mấy bước to lại gần Điền Hỉ Phát và Tống Phúc Sinh, nói: “Tam thúc, Điền thúc, đây là cha cháu làm cháu đưa tới, cho mấy cái đệ đệ, muội muội ăn lấy thảo.”

Tống Phúc Sinh vừa thấy, thịt vụn!! U a, khó trách vừa rồi hắn ngửi được có mùi thịt thoang thoảng đâu đây, hóa ra là nhà Cao đồ tể nấu thịt, Tống Phúc Sinh vẫy tay gọi Tiền Bội Anh, nói: “Lấy về đi, trước tiên cứ đặt trên xe, chờ bữa sau lấy ra tới cho mọi người ăn.”

Tiền Bội Anh tiếp nhận hai ấm sành, đi thẳng đến xe con la, Mã lão thái liếc xéo bóng dáng Tiền Bội Anh, lại liếc xéo hai cái, cảm thấy chưa hết giận, lại dùng sức mà lườm một cái, nhỏ giọng nói chuyện với Điền lão thái ngồi cạnh bên người:

“Cưới về nhà làm bậy a, nhìn thấy không? Hiện tại đương gia[1] cho lão Tống gia ta đấy. Vị này a, mấy năm nay không sinh được cái tiểu tử, lại còn xui khiến tam nhi đối đầu với ta, ta đều không biết vị kia lấy mặt mũi ở đâu ra mà làm được như vậy nữa. Trước kia a, ta còn xem trên mặt mũi lão thông gia, hiện tại, lão thông gia cũng không có. Nhà mẹ đẻ cũng không còn ai, ta cũng không biết đây là lấy được tự tin từ đâu ra nữa.”

*([1] Đương gia: ý là người làm chủ trong nhà, quản hết mọi việc trong nhà.)*

“Ai u,” Điền lão thái vội vàng xua tay, sợ Mã lão thái không để trong lòng lại túm túm ống tay áo Mã lão thái: “Lời này, về sau nhất định không thể nói nữa.” , tính nhắc nhở, "lời kia nếu là truyền ra đi quá đả thương người", lại sợ chính mình lắm miệng, chuyện này là của nội bộ Tống gia, chính mình chỉ là người ngoài, đừng trong ngoài không lấy lòng, chỉ có thể lại lần nữa lắc đầu nhìn Mã lão thái.

Kỳ thật, Mã lão thái nói xong liền ý thức được lời nói kia thật là hơi quá, Tiền lão gia tử mới vừa mất a, ai….

Nhưng nàng, này… không phải trong lòng bị nghẹn một hơi sao. Miệng khô khốc, há miệng vài lần, cuối cùng, gì cũng chưa nói ra tới.