Chương 43: Tri Thức Học Tạp

Cây trúc dùng để làm ống dẫn nước đã được nối tiếp thành công.

Nước theo một khúc, một khúc, lại một khúc, từ dòng suối nhỏ vẫn luôn chảy đến địa phương cách hố lọc nước không xa.

Tiểu hài tử hoan hô cổ vũ Tống Phục Linh: “Bàn Nha tỷ tỷ, Bàn Nha tỷ tỷ!”

Nhóm thúc thúc bá bá đang dựng nơi ẩn núp cũng ngừng công việc trong tay nhìn lại đây.

Nhóm phụ nhân còn đang vội vàng nấu cơm chậm rãi cũng tụ tập lại với nhau.

Có người hỏi: “Đây đều là nhóm hài tử làm cho? Liền trong chốc lát như vậy?”

Có người nói: “Này lại là bùn cát, lại là đất, theo ta thấy a, còn dơ hơn là trực tiếp đến dòng suối nhỏ gánh nước.”

Đại ca của Tống Phục Linh đem một thùng nước suối ố vàng "ào ào" đổ vào trong hố lọc nước được bao vây bởi các đoạn trúc.

Chỉ thấy, nước suối dơ bẩn dọc theo khe hở của cát mịn, than củi, cục đá, thẩm thấu từng chút một xuống dưới.

Đoàn người mồm năm miệng mười nói: “Mau xem.”

Ước chừng mấy chục giây sau, nước bắt đầu chảy ra, vài giây đầu nước chảy ra từ ống xả như cũ là nước bẩn. Nhưng nó thực tranh đua, mọi người còn chưa kịp nhụt chí, dòng nước chảy ra đã dần trở nên trong trẻo, càng ngày càng trong trẻo.

“A? Ai nha, các ngươi nhìn kìa!” Vương bà tử cả kinh kêu lên.

“Thật sự trong ra rồi, nhìn có vẻ giống với nước giếng ở thôn chúng ta a, này thật đúng là việc lạ ha.” Đây là mấy nam nhân thò lại gần tiếp một vốc nước nói.

Còn có người hỏi: “Sau này chúng ta múc nước đều đổ vào nơi này đi, có phải chỉ cần như vậy thì chỗ này sẽ luôn chảy ra nước sạch không a?”

Tống lí chính vuốt chòm râu cười, đây là nụ cười đầu tiên của lão gia tử từ khi bắt đầu đào vong.

Hắn nói với mọi người: “Đoàn người nghe ta nói này, tình hình là ở phía trước, trước không có thôn sau không có tiệm, liền cái nhà hoang để tạm dừng chân cũng không có. Nếu trời thật sự đổ mưa, có lẽ chúng ta còn phải trú tạm ở đây mấy ngày để xem tình hình nước mưa như thế nào. Hiện tại nha đầu nhà Phúc Sinh đã giải quyết vấn đề nước uống, uống lên không sợ sinh bệnh, đây là may mắn lớn cho chúng ta.”

Đám tiểu hài tử nghe lí chính gia gia nói vậy thật là kích động hưng phấn không kiềm chế được.

Phải biết rằng, những cục đá cùng hạt cát, bao gồm cả việc đào hố đều là thành quả của bọn chúng a. Đám nhỏ sôi nổi mồm năm miệng mười nói cho các đại nhân mới nãy là những ai những ai phụ trách làm gì.

Điền lão thái thái chụp xuống cánh tay Mã lão thái: “Lão tỷ tỷ, Bàn Nha nhà ngươi thật giống Phúc Sinh a, đầu óc thông tuệ, tâm địa lại càng tốt, ngươi đừng mắng cháu nó nữa, cháu nó cũng là vì mọi người lạp.”

Mã lão thái: "Ai cần nó đầu óc thông minh lại còn tốt bụng lung tung làm cái gì đâu. Ai u, đau lòng a! Mọi người là vui vẻ rồi, nhưng than củi là của ta a."

Tiền Bội Anh sờ sờ đầu tóc lộn xộn của nữ nhi, trong mắt mang cười. Xem ra, đời trước nữ nhi luôn thích ra ngoài dã ngoại, hễ được nghỉ liền đi ra ngoài chơi cũng không phải là vô ích sao.

Tống Phục Linh tiến đến bên người Tống Phúc Sinh, nghe cha nàng khoác lác với mọi người:

“Này không tính gì, ta đọc cho khuê nữ nghe từ lâu lắm rồi, lúc còn rất nhỏ, không ngờ Phục Linh vẫn còn nhớ kỹ, ha hả.. đúng vậy… thông tuệ.

Trên sách viết, kia còn có thể sai sao? Yên tâm đi thím, lúc này lại đun sôi lên uống, yên tâm uống, không cần lo trong bụng sinh sâu bọ.

Chúng ta chỉ là tạm thời dừng chân ở đây, nhưng có nước sạch để dùng vẫn là tốt hơn đúng không? Mọi người tỉnh dậy phải uống nước rồi còn nấu cơm,v.v.... Không có việc gì… Còn không phải là nửa túi than củi sao? Vì mọi người, chuyện này không tính cái gì.”

Nghe một chút, trước mặt mọi người Tống Phúc Sinh nói thật hay a.

Sau lưng.

“Cha, ngài đau lòng sao?”

“ Ân.” Tống Phúc Sinh không hổ thân thể là Mã lão thái sinh ra, một chút cũng không hàm hồ liền thừa nhận, “Đáng lẽ trước đó con nên thương lượng với cha trước đã, cha lấy một lượng nhất định cho con.”

“Cha đừng đau lòng, có lẽ cha con ta có thể chế ra than củi a, hai cha con ta có thể thử một lần xem.”

“Ân, a?!”

Tống Phục Linh dẫn Tống Phúc Sinh đến một mảng đất trống to: “Cha xem, đây là nơi hồi nãy bọn con chém cây trúc, một khối đất trống rất lớn, cha con ta liền thiêu gỗ làm than củi ở đây đi.”

Tống Phúc Sinh nói : "Đợi chút đã, con biết cách làm than củi từ bao giờ vậy? Ngay cả cha còn không biết mà con lại biết làm sao? Một đứa nhỏ từ bé sống ở trong thành phố như con, hiểu được sao? Này không phải chuyện đùa sao."

Tống Phục Linh giải thích nói: “Con thỉnh thoảng cũng đi ra ngoài chơi cùng nhóm phượt thủ a, trong đó có một cái bằng hữu đặc biệt thích trải nghiệm sinh tồn ở nơi hoang dã. Hắn đã từng khoe khoang với bọn con, nói qua toàn bộ quá trình thiêu gỗ tạo than củi lúc ở dã ngoại. Nghe nói hắn đã thành công, chỉ là không kịp lấy đi than củi liền bị nhân viên quản lý phát hiện, bắt hắn đi nộp phạt.”

Tống Phúc Sinh kinh ngạc cực kỳ.

Hắn biết bằng hữu của khuê nữ lung tung rối loạn dạng gì đều có, nhưng cũng không nghĩ tới còn có người dám đốt lửa thiêu gỗ. Ở xã hội văn minh như hiện đại, kia không bị bắt đi mới kỳ quái đâu. Dạng như hắn mà còn không bị bắt đi khéo còn có thể lật trời a.

“Hắn nói có tin được không? Thật sự thành công? Sợ không phải là khoác lác đi.”

“Dù sao ở chỗ này cũng không ai bắt cha con ta, cũng không ai nói làm như vậy là phá hư hoàn cảnh, có tin được hay không cha con ta thử xem liền biết. Cha, cha con ta làm thử xem sao?”

“Thử!” Tống Phúc Sinh nghĩ thầm: "Ngựa chết coi như ngựa sống chạy chữa vậy, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi."

Nếu thật có thể thành công tạo ra than củi, quá tốt! Đến lúc đó cần phải làm nhiều một chút, có thể mang theo trên đường.

Ai biết sau này là cái tình huống như thế nào, chỉ biết thời tiết hiện tại đã càng ngày càng lạnh, vật tư nhiều hơn còn không tốt sao.

Tống Phục Linh xua tay về phía Tứ Tráng, lại hô: “Mễ Thọ, Mễ Thọ.”

Tiền Mễ Thọ còn chưa kịp đáp lại, mấy cái hài tử vây xung quanh thùng nước đã đoạt hô: “Bàn Nha tỷ tỷ, có chuyện gì sao? Bọn ta tới giúp tỷ ha, tỷ cứ nói đi, bọn ta làm giúp tỷ.”

Vài đứa nhỏ chạy vội tới.

Tống Phúc Sinh buồn cười, khuê nữ của hắn sắp thành thủ lĩnh của đám hài tử luôn rồi. Đời trước là trợ giảng đại học, trợ giảng còn chưa làm được hai ngày lại chạy tới nơi này đảm đương giáo viên mầm non.

Tống Phục Linh làm mấy tiểu tử kia nhặt những khúc gỗ tương đối khô ráo, cầm vào tay lại có cảm giác "mật độ dày đặc".

Tiền Mễ Thọ mờ mịt trừng to mắt: "Gì là "mật độ dày đặc" a, từ mới trong miệng tỷ tỷ cũng thật nhiều."

“Nhạ, chính là cái loại vừa nặng vừa chắc nịch như thế này, nhặt nhánh cây khô trên mặt đất ha, lớn nhỏ đều nhặt. Các ngươi lại nhặt chút lá cây khô dùng để nhóm lửa nữa.”

Tống Phục Linh an bài xong, bắt đầu nhào bùn cùng cha nàng, vừa bận việc vừa nói với Tống Phúc Sinh:

“Lát nữa bọn nhỏ nhặt đủ đầu gỗ, con liền xếp đầu gỗ từ nhỏ đến lớn tạo thành hình nón, xếp thành đường kính chừng 1 mét, cao 75 centimet là được.

Cha con ta cũng không thể một lần tham nhiều mà làm quá cao, như vậy sẽ tạo ra khói lớn lại dễ cháy lan ra bên ngoài.

Cha, đến lúc đó ngài liền phụ trách đem bùn này đắp ở bên ngoài đống gỗ con vừa xếp, đắp thành một cái vách lò, độ dày vách lò cỡ một gang tay của ngài là được.

Sau khi làm xong cha cũng đừng quên khoét cửa tròn ở trên đỉnh chóp để đốt lửa, bốn phía cái đáy cũng khoét 8 cái lỗ khói để cho khói và hơi nước thoát ra bên ngoài a.”

Tống Phúc Sinh thống khoái đáp ứng: “Được.”

Hai cha con xếp đầu gỗ, nhào bùn, từng bước một đâu vào đấy mà tiến hành.

Tiền Bội Anh lại đây kêu hai cha con ăn cơm, bọn họ đều làm như không nghe thấy vẫn cắm cúi làm.

Tiền Bội Anh xách theo cái muỗng cơm lại kêu một lần, Tống Phúc Sinh mới trả lời: “Đều hỗn thành như vậy, còn có thể ăn được cái gì ra hồn, mấy thứ đó mà gọi là cơm cái gì. Ngươi ôm mấy cái bắp luộc tới đây cho hai cha con là được rồi. Ngươi còn kêu năm lần bảy lượt làm chi. Ta nếu không biết còn cho rằng có bốn đồ ăn một món canh đâu.”

Tiền Bội Anh đi tới phụ cận mới nói: “Ngươi đoán đúng rồi, thật là có bốn cái đồ ăn đấy.”

“Hửm?”

Tống Phục Linh cũng nghi hoặc mà nhìn về phía mẹ nàng.

Tiền Bội Anh đếm trên đầu ngón tay:

“Điền Hỉ Phát vừa rồi mang những người đó đi vào rừng đánh được ba con thỏ hoang. Nhà ta được chia hơn nửa con, con thỏ chết quá thảm, nương kêu trực tiếp làm không cần ướp muối nữa.

Phục Linh nhà ta không phải giúp cho đoàn người có nước sạch để dùng sao, lúc này ngươi phải thừa nhận đoàn người rất biết làm người đi thôi.

Tẩu tử nhà Lão Quách làm củ cải thái sợi, rau hẹ xào cùng rau dại, bưng tới hai đĩa to.

Con dâu cả nhà Cao đồ tể lại đưa cho một miếng thịt heo, làm ta tự ướp muối đi, nàng ta nói nhà nàng ta không còn muối hạt.

Nhà Lí chính gia gia chưng lương khô, cố ý chưng thêm mười mấy cái đưa cho chúng ta.

Còn có một nhà chúng ta không thân, ta đã quên là họ gì, nhà đó nấu cháo bột bắp, trực tiếp nấu nhiều hơn một nồi, sau đó mang đến chia cho nhà chúng ta. Tóm lại, chỉ có nhà Vương bà tử là chưa cho thôi, còn lại, hoặc nhiều hoặc ít đều ý tứ một chút, nương của ngươi giống như lần đầu được chịu đãi ngộ như thế này, sau khi nhận xong mấy thứ kia cũng không còn mắng Phục Linh nhà ta tai họa than củi nữa.”