Chương 45: Lại Tới Bảy Hộ

“Cha.”

Tống Phúc Sinh ngồi ở trên ghế gỗ ngoái đầu nhìn lại, xua tay về hướng Tống Phục Linh:

“Sao còn không lên cây ngủ đi. Con cứ yên tâm, không phải là chờ tám lỗ thủng ở phía dưới lò than thiêu đỏ liền dùng bùn trét lên, sau đó cũng trét bùn lên che kín cửa lò trên đỉnh sao, cha biết mà. Cha cũng nhớ rõ con bảo phải chờ lò than hoàn toàn nguội hẳn mới mở ra, mau ngủ đi thôi, cha nhìn đâu.”

Tống Phục Linh khoác tóc ướt chạy tới, dạo một vòng xung quanh lò than.

Nhìn đến cửa trên đỉnh lò có khói bốc lên "hô hô", liền biết đây là hơi nóng đang lan tỏa, dẫn phát lửa ở bên trong cháy lan xuống dưới, tạo ra dòng khí dẫn lưu đưa khói và hơi nước thoát ra ngoài. Như vậy, có thể yên tâm rồi, than sẽ chín đồng đều, không sợ lớp củi bên trên bị đốt thành tro.

“Con ở đây chờ hong khô tóc. Cha, cha cũng đi tẩy rửa đi, mang theo Mễ Thọ, với kêu thêm Tứ Tráng nữa. Con cũng không tiện nói Tứ Tráng cùng Ngưu chưởng quầy đi tắm rửa, dù sao mọi người đều đi tẩy rửa đi, tận lực sạch sẽ một chút. Cha, ngài không nhìn xem bộ dạng hiện giờ của ngài đã thành cái dạng gì sao.”

Khuê nữ không nói Tống Phúc Sinh cũng biết chính mình lôi thôi không ra cái hình dáng gì.

Hắn lại bẻ bắp, lại dựng lều trại, chơi bùn làm than củi, trèo đèo lội suối sao còn có thể sạch sẽ được.

Tống Phúc Sinh cúi đầu nhìn xem quần áo trên người, lại kéo kéo tóc, cười chính mình, nghĩ thầm:

Này cũng may mà móng tay ngắn, không bị thương, chỉ là khớp ngón tay cứng đờ.

Bận rộn cả ngày, lúc này chân lên men, tay tê dại, đầu gối đau đến cắn răng.

Răng ngả vàng, mặt dính bụi bẩn, tóc cũng xù như đống rơm.

Ngón chân cái bị lộ ra cũng đen sì, bùn đất bám hết trong móng chân.

“Được rồi, vậy cha cũng đi tẩy rửa đây. Nhưng mà khuê nữ, cha nói cho con ha, con chỉ được phép ngồi chỗ này thôi, đừng đi đâu xa, hiện tại trời tối, ra khỏi phạm vi 10 mét đều không an toàn. Con nếu muốn đi WC liền kêu nương con, thôi, đừng kêu nương con, nàng trừ bỏ thét chói tai còn lại cũng không làm được gì đâu, kêu cô mẫu đi cùng con a. Trước tiên phải cầm đèn pin chiếu một vòng, chúng ta nơi này có ánh lửa, lại bốc khói, thông thường dã thú sẽ không dám tới, nhưng là con rắn a, nó……”

“Ai nha, cha, đừng dong dài nữa.”

Chỉ chốc lát sau Đào Hoa cũng tới, Đại Nha Nhị Nha cũng tới, các nàng dùng đậu tắm lúc trước Tống Phục Linh đưa cho, cũng lau sơ người.

Đậu tắm chính là đồ vật người cổ đại dùng để rửa mặt tắm rửa, Tống Phục Linh rất hào phóng, không những cho các tỷ tỷ dùng đậu tắm của mình mà còn đem cao bôi mặt (lấy từ trong nhà cổ đại) lấy ra tới cho mấy cái tỷ tỷ chia nhau dùng.

Như thế, chỉ tốn có một ngày mấy cái tỷ tỷ đã dần dần đem Tống Phục Linh trở thành muội muội thân nhất trong lòng, nghe nói Tống Phúc Sinh rời đi, bên này chỉ còn lại có một mình muội muội Bàn Nha, liền sôi nổi chạy tới.

“Các tỷ sao còn chưa đi ngủ nữa? Đại Nha tỷ, Nhị Nha tỷ, các tỷ không mệt sao?”

Trong mắt Tống Phục Linh, Đại Nha Nhị Nha là thật không dễ dàng, tuy rằng hôm nay nàng cũng làm việc không ngừng, nhưng đó là nàng tự tìm việc làm, mà việc của Đại Nha cùng Nhị Nha tỷ là do Mã lão thái an bài, một khắc cũng không được nhàn.

Mã lão thái làm Đại Nha Nhị Nha tỷ cùng bọn nha đầu của mấy hộ khác đi đào rau dại, phơi rau dại. Khu vực ở gần đã đào hết lại không yên tâm bọn họ đi đào rau ở chỗ xa, liền bảo bọn họ nhặt củi khô, nhặt lá cây khô ở phụ cận.

Nếu trời thật là đổ mưa mà lại không đủ củi đốt, không phải là xong rồi sao, hơn nữa, ai có thể biết trời mưa bao lâu, tự nhiên là có thể nhặt được bao nhiêu củi khô liền nhặt bấy nhiêu.

Đại Nha tỷ cùng Nhị Nha tỷ chỉ uống lên hai chén cháo bột bắp, mỗi người lại ăn thêm một cái lương khô to chừng nắm tay, liền làm suốt cả một ngày.

Lương khô vẫn là Tiền Bội Anh cho riêng Đại Nha cùng Nhị Nha đâu.

Còn thịt thỏ sao? Mơ tưởng cái gì vậy, không có. Mỗi người chỉ dùng đầu đũa gắp chút thịt vụn trước đó nhà Cao đồ tể đưa cho.

Ngay cả như vậy, Đại Nha cùng Nhị Nha cũng thực thỏa mãn.

Nhị Nha đang nói thầm với Tống Phục Linh: "Nếu như mỗi lần chia cơm đều là nương của muội chia thì tốt biết mấy."

Đại Nha cũng nói: "Bàn Nha, than củi này của muội nếu thật sự có thể đốt ra được, nội cũng sẽ không mắng muội nữa đâu. Bây giờ nội không còn đau lòng than củi nữa mà chuyển sang mắng muội lăn lộn tam thúc rồi. Nói muội không cho tam thúc được ngủ.

Tống Phục Linh cười cười, đang muốn nói chút cái gì, liền nghe được có tiếng bánh xe truyền đến từ đằng xa, phía bên cửa động cũng có tiếng nói chuyện của rất nhiều người, hình như là có mấy hộ nhà mới tới.

Mấy cái tiểu nha đầu liền đứng lên, châu đầu ghé tai bàn tán với nhau:

“Ai tới vậy a?”

“Lúc này phải phân chia chỗ ngủ làm sao nha?”

“Đúng vậy, trong động cũng đâu có còn chỗ trống. Mấy cái lều trại mới dựng lên cũng chỉ miễn cưỡng đủ ở mà thôi. Cái lều lâm thời dựng lên kia, cũng để che chắn cho trâu cùng con la rồi, ngay cả củi khô cũng còn không có chỗ để đâu.”

Ai tới?

Cả nhà đại bá của Tống Phúc Sinh cộng thêm sáu hộ nhà trong thôn chạy tới.

Tổng cộng lại tới bảy hộ.

Xác thật a, ở thời điểm trời dần tối đen như thế này liền tới đây, lúc này cũng không thể tiếp tục dựng nơi ẩn núp a, phải phân chia chỗ ngủ như thế nào đây?