Chương 11: Đầu bảng

Thật vất vả cũng thi xong, Nguyễn Gia Định kìm nén không được chạy về, lúc này Mật nhi đang giúp Định nhị nãi nãi việc thêu thùa may vá, thiếu nãi nãi nhà có tiền khi mang thai thì không dễ dàng động tới kéo, nhưng là gia đình các nàng nghèo như này, nơi nào để ý đến quy củ, nếu là không cắt may thì hài tử vừa sinh ran gay cả một thân y phục cũng không có.

Tốt bà có thể làm chút việc nặng cùng việc bếp núc, nhưng là những việc thêu hoa như này thì sẽ không.

Cũng may mắn năm đó lúc Định nhị nãi nãi ở nhà mẹ đẻ giúp đường tỷ thêu thêu kiện nhi, đi theo người trong thôn có tay nghề học được không ít, bản thân bà cũng thông minh, tự biết làm sao cắt may.

Hiện tại lại dạy nữ nhi làm sao chia tuyến, làm sao phối màu.

"Đến, xem kỹ, từ nơi này bổ ra." Định nhị nãi nãi dạy rất cẩn thận.

Hiện tại bà không có khả nằng để nữ nhi đi bên trên trường nữ học, nhưng là cô nương cũng nên bắt đầu học chút việc nhà, học thêm chút không phải chuyện xấu.

Mật nhi cười nhận lấy, tức thời liền bổ ra, nàng không định hoàn toàn che giấu sự thông minh, thành thật làm cái tiểu cô nương, bằng cách này, nàng sẽ luôn phải dựa vào việc báo mộng mới có thể để cho cha mẹ nghiêm túc.

Định nhị nãi nãi thấy nữ nhi nhanh như vậy liền học được, thời điểm đang chuẩn bị khen Mật nhi đã thấy Nguyễn Gia Định xông vào ôm lấy Mật nhi, bà quả thực nghẹn họng nhìn trân trối.

"Mật nhi, thật sự là nữ nhi tốt của cha." Nguyễn Gia Định cao hứng ôm lấy nữ nhi.

"Đây là. . ." Định nhị nãi nãi nhìn thấy trên mặt Nguyễn Gia Định ý mừng, tựa hồ muốn nói gì đó.

Nguyễn Gia Định "Xuỵt" một tiếng, trên mặt cực kỳ hưng phấn, nhưng tâm tình lại khó có thể diễn tả.

Thấy vậy, Mật nương cùng Định nhị nãi nãi đều vì hắn mà cao hứng, Nguyễn Gia Định ngạc nhiên nhìn Mật nhi: "Mật nhi nhà ta thế mà cũng có thể nghe hiểu, thật đúng là đã trưởng thành."

Hắn xoa đầu nữ nhi, trong lòng đầy cảm khái: "Trước kia ta luôn nghe thấy người ta nói cái gì mà Chu Nghị chỉ trán, hiện tại là Chu Nhất Thác Mộng.”

Nếu không phải hắn sớm tinh luyện mấy lần, cũng không thể hạ bút như thần, trước kia yêu cầu của hắn chỉ là thông qua thi viện liền tốt, dù sao hắn cũng đã đậu thi huyện thi phủ, hắn đã từng là một trong mười người đứng đầu kỳ thi phủ, mặc dù lần thi viện này chỉ là hình thức, nhưng lần này như có thần trợ, ngay cả án thủ* cũng không nhất định là không tranh được nữa.

*Án thủ: người đứng đầu kì thi

Mật nhi trong lòng mừng rỡ, nàng đương nhiên hi vọng cha có thể có công danh, nếu như vậy người cả nhà sẽ trôi qua tốt hơn rất nhiều.

Nhưng trên mặt bộ dáng lại là giả như kiến thức nửa vời, Nguyễn Gia Định xoa đầu nữ nhi, đi thư phòng đem trình văn trước đó luyện qua đốt đi sạch sẽ, lúc đi ra, Mật nhi đã ra ngoài ngõ cùng bọn nhỏ đi chơi.

Hắn nói với Định nhị nãi nãi: " Nữ nhi chúng ta chính là có đại phúc khí, nhưng ta không muốn ở trước mặt nàng khen nàng, Thư Quân, trước kia chúng ta đối nữ nhi là sủng trong long bàn tay, hiện nay lại không thể xem như không quan trọng."

Định nhị nãi nãi trịnh trọng gật đầu: "Tướng công nói rất đúng."

Bộ dáng bà một mực tin cậy nhìn hắn, Nguyễn Gia Định không khỏi cười nói: "Trước kia là ta nghĩ lầm."

Mấy người bằng tuổi hắn, đại đa số sớm đã nhi nữ thành đàn, hắn dưới gối chỉ có một đứa con gái này, cho nên muốn cùng đại ca và di thái xây dựng mối quan hệ tốt, nếu vậy sẽ không đến mức ngày sau Mật nhi xuất giá ngay cả một người hỗ trợ cũng không có.

Hơn nữa, dượng lại làm việc ở công môn, ngày sau nữ nhi gặp phải sự tình gì thì đi tìm bọn họ làm chủ cũng tốt.

Hắn thời vận không đủ tốt, thi đỗ cái tú tài có thể lấy quán cốc mà sống nhưng bất quá chỉ miễn cưỡng sống qua ngày, hiện nay lại tốt, hắn nhìn bụng thê tử, lại nghĩ tới Mật nhi báo mộng chuyện thi vấn đáp, điều này không phải nói rằng, hắn là thiên tuyển chi tử.

Như vậy, đã hắn có thể tự lập, cần gì phải dựa vào người ngoài.

Mật nhi không biết nàng cha suy nghĩ nhiều như vậy, sau này muốn tùy theo hoàn cảnh mà hành động, nghĩ đến đây nàng nhảy càng hăng hái hơn .

Thời gian chờ đợi là khó chịu nhất, Mật nhi cũng bồi tiếp các đại nhân cùng chờ, nhưng không biết tại sao cha nàng lại muốn đích thân dạy nàng đọc sách viết chữ, đây cũng là một kinh hỉ khác.

Muốn được người khác coi trọng thì chính mình phải mạnh mẽ, nếu không thì có người nhà cũng không giúp được gì.

Tựa như lúc trước Nguyễn hoàng hậu không có con lại không được sủng hậu, Nguyễn gia chọn không ít mỹ nhân tiến cung để cố sủng, thân phận Nguyễn hoàng hậu ở Nguyễn gia cũng không thấp, nhưng như vậy thì sao?

Mật nhi lúc này cũng không có che dấu thực lực của mình, nàng có thể từ phương thức chính thống cùng huấn hỗ « ba » « trăm » « ngàn » để bắt đầu học sửa phát âm, nàng không biết đã cao hứng biết bao nhiêu.

Lúc đầu Nguyễn Gia Định chỉ là muốn dạy nữ nhi không bị mù chữ cũng sợ ngây người: "Đáng tiếc Mật nhi không phải nhi tử."

Mới dạy một lần, liền có thể nhớ kỹ thất thất bát bát, ngay cả hắn khi còn bé được xưng là thần đồng cũng không có trí nhớ tốt như thế, Nguyễn Gia Định trên mặt không thể giấu được hết kinh ngạc.

Định nhị nãi nãi thấy nữ nhi thông minh như vậy, càng là vui mừng cao hứng. Bà chỉ sợ chính mình nếu sinh con trai cũng sẽ không có thông minh được như vậy.

Ngày yết bảng hôm đó, Nguyễn Gia Định từ sáng sớm đã đi ra ngoài, Dư di thái cũng sớm phái Đinh ma ma tới, Định nhị nãi nãi cũng câu có câu không mà tán gẫu. Nhìn ra sự chú ý của mọi người đều không đặt trên cuộc nói chuyện.

Mật nhi tự mình đọc sách, đặc biệt là chú giải cách phát âm chuẩn, điều này tốt hơn nhiều so với việc nhờ các nữ quan biết chữ dạy cho mình, chí ít đây chính là cách giáo dục chính thống nhất.

Năm đó nàng ở trong cung, những nữ quan kia dạy nàng cũng thật buồn cười, một bên trong tâm xem thường nàng một chữ cũng không biết, một bên lại ghen ghét nàng vì được sủng ái.

Hiện tại hết thảy cũng đã khác, nàng không muốn trở thành một món đồ chơi.

Hai canh giờ qua đi, trước ngõ truyền đến âm thanh khua chiêng gõ trống, Định nhị nãi nãi đứng bật dậy.

Đinh ma ma nhân cơ hội chạy ra ngoài.

Tới báo tin chính là một nha dịch, những người này ngày thường trên đường thì hò hét, dân chúng bình thường nhìn thấy đều muốn né xa ba thước, nhưng hôm nay mặt mũi bọn hắn lại tràn đầy ôn nhu.

"Các vị quan gia, ngài đây là. . ."

Sau khi nha dịch kia biết đây là thê tử của Nguyễn Gia Định, thái độ rất là khách khí: "Chúc mừng Nguyễn nương tử, Long Bình năm thứ mười người Hồ Quảng Kinh châu phủ, huyện Giang Lăng, lão gia họ Nguyễn húy Gia Định đứng đầu bảng thi viện, Nguyễn lão gia bị lão phụ mẫu đại nhân cùng học chính đại nhân lưu lại nói chuyện."

Mật nhi nhắc nhở Định nhị nãi nãi: "Nương, tiền thưởng."

Nguyễn gia không phải là có tiền, nhưng ngày hôm qua, Định nhị nãi nãi cố ý cầm một lượng bạc ra để đổi chút tiền thưởng, bà vẫn là rất hào phóng, để tốt bà cho người báo tin một nắm tiền lẻ.

Đinh ma ma âm thầm nhìn, nhịn không được gật đầu.

Bà ta hiểu rất rõ ràng hoàn cảnh của Nguyễn Gia Định, khả năng còn không bằng một ít nông hộ, mặc dù không dư giả gì nhưng Định nhị nãi nãi vẫn hiểu quy củ, không phải là mặt hàng nghèo kiết hủ lậu kia.

Tựa như vị thiếu nãi nãi kia nhà bọn họ, xuất thân cũng không tệ, cha cũng là thư lại trong huyện, cùng Dư gia cũng coi là môn đăng hộ đối nhưng lại vô cùng keo kiệt.

Bọn nha dịch báo tin được tiền thưởng cũng cao hứng, đương nhiên, số tiền bao nhiêu cũng không quan trọng, đây chính là hỉ khí.

Đây chính là án thủ đấy, đến lúc đó nếu đậu kì thi hương thì chính là cử nhân.

Mặc dù hàng xóm cũng không quá quen thuộc, nhưng lại nghe nói nơi này thi ra một vị đứng đầu bảng, cũng nhao nhao cầm trứng gà từ nhà mình, có khấm khá hơn thì cầm bánh ngọt đến ăn mừng, nụ cười trên mặt Định nhị nãi nãi cũng không có buông xuống.

Buổi tối, Nguyễn Gia Định mới trở về, khuôn mặt ửng hồng, xem ra là uống rất nhiều rượu, nhưng ánh mắt lại rất là thanh minh, nếu là thường ngày thì lúc này Mật nhi sớm đã bị Định nhị nãi nãi thúc giục đi nghỉ, hôm nay bởi vì có việc vui, tất cả mọi người đều ngủ không được, ngay cả tốt bà cũng thức cùng.

Nhưng tất cả mọi người cũng không cảm thấy mệt mỏi, ngược lại đều mang một loại hưng phấn.

"Vì sao các ngươi đều không có đi ngủ?"

Định nhị nãi nãi liền cười: "Chúng ta vẫn đang chờ chúc mừng tú tài đấy, làm sao có thể đi xuống nghỉ ngơi."

Tất cả mọi người đều cao hứng, Nguyễn Gia Định cũng thập phần hưởng thụ.

Tốt bà cũng góp vui nói: "Chờ nhị gia lại trúng cử nhân, vậy Mật tỷ nhi chúng ta chính là tiểu thư quan gia, về sau người có thể ngồi kiệu lớn nói không chừng chính là Mật tỷ nhi đấy."

Loại lời nịnh nọt này Nguyễn Gia Định dĩ vãng đều là cười một tiếng cho qua, bây giờ lại rất tán thành: "Mật nhi thực sự thông minh, nếu là không có gia thế tốt, e rằng sẽ là kim ngọc bị giấu bên trong, vĩnh viễn cũng không thấy mặt trời."

Nhưng vô luận như thế nào, trước mắt vẫn phải về trong thôn một chuyến, Nguyễn Gia Định nói tộc trưởng đại bá đã vì hắn mà phó thác người ta làm bảng hiệu tú tài, huống hồ, đãi ngộ của Nguyễn gia đối với người có công danh phi thường tốt.

Định nhị nãi nãi nghe vậy cũng cao hứng cực kỳ, bà cảm thấy tựa hồ thời gian trải qua những tối tăm đều đáng giá, bà không hiểu tại sao hương hoa mai đến từ cái lạnh buốt giá nhưng là biết cái gì gọi là khổ tận cam lai.

Có người cao hứng thì cũng có người khổ sở, sau khi Tân đại nãi nãi nghe nói Nguyễn Gia Định đậu án thủ đã cảm thấy không vui, không ngờ tới Quế đại nãi nãi càng trực tiếp hơn, đem phần lớn vườn trái cây và rừng trúc ban đầu phân cho Tân đại nãi nãi quản toàn bộ cho nhà Mật nhi.

Bà ta tất nhiên là tức giận bất bình, Quế đại nãi nãi lại thản nhiên nói: "Vậy xin lỗi, ta đây cũng không làm được gì, tộc trưởng đã trực tiếp chọn hai mươi mẫu đất cho tú tài làm khẩu phần lương thực."

Tân đại nãi nãi nhìn không ra Quế đại nãi nãi có cái gì áy náy, thấy tiền đồ trong tay hàng năm khoảng ba bốn mươi lượng cứ như vậy mà không còn, gấp đến độ ngất đi.