Chương 13: Chó dại

Sau khi trở về quê, Mật nhi lại khôi phục thời gian cùng cha mẹ chung một giường, đương nhiên nàng cũng biết cuộc sống này sẽ không quá lâu, qua hai ngày, bọn họ liền muốn đi phủ thành.

Cha nói rằng ở phụ cận cửa Định Sinh đã thuê một trạch viện có hoàn cảnh tốt, đây là nơi Thượng tứ nãi nãi tìm cho, nghe nói nơi này môi trường xung quanh rất tốt, chung quanh đều là đại hộ, cũng vô cùng an toàn.

Đương nhiên, trạch viện kiểu này, giá bình thường khoảng ba lượng một tháng không sai biệt lắm, một năm có thể cần khoảng mười lượng, nhưng Thượng tứ nãi nãi chỉ thu hai lượng, lúc đầu bà ấy là một văn tiền cũng không cần.

Muốn nói Thượng tứ nãi nãi lỗ vốn sao?

Không, một chút cũng không lỗ.

Nhi tử Thượng tứ nãi nãi quanh năm suốt tháng ốm đau bệnh tật, vai không thể chọn tay không thể nâng, khả năng làm việc là rất khó, đọc sách mặc dù hao phí chút tinh thần nhưng một khi là người có công danh chính là một lá bùa hộ mệnh.

Tiên sinh giỏi không dễ tìm, có ai sẽ ngốc đến mức không tìm người thân quen thuộc lại là án thủ có học vấn, lại đi tìm người bên ngoài không biết căn cơ chứ!

Người làm ăn, nào có thua thiệt.

Nhìn xem, cha nàng liền đưa một bản chú giải dạy vỡ lòng cho vị Thượng tứ nãi nãi kia, lại tự mình dạy bảo một hai.

Làm như thế cũng không chỉ nhà Thượng tứ nãi nãi, nói đến Thượng tứ nãi nãi còn muốn đưa chút vật quý giá cũng đều bị Định nhị nãi nãi cự tuyệt, Định nhị nãi nãi tuy nghèo, cũng cần tiền, nhưng bà ấy cũng biết lòng tham sẽ mang đến phiền phức.

Lúc trước Quế đại nãi nãi muốn để Nguyễn Thập Nhất bái Nguyễn Gia Định làm thầy, tuy nhiên Nguyễn Gia Định lấy cớ học vấn không đủ nên chưa đồng ý, tuy nhiên ông đem văn chương mà Nguyễn Thập Nhất ngày thường đắc ý dần dần sửa chữa, dạy bảo cũng không thể nói là không tận tâm.

Hiện tại Nguyễn Gia Định là một lòng muốn nâng nghiệp, Mật nhi biết ở kiếp trước phụ thân cũng không đậu án thủ, nhưng là đời này bởi vì trúng án thủ, trong tay ông có chút tiền, Mật nhi cùng Định nhị nãi nãi đều khuyên ông lại đi Võ Xương đại thư viện cầu học, không thể so với kiếp trước ở tại phủ học.

Phủ học phần lớn là những người thi đỗ lại muốn kiếm sống, chân chính muốn nâng nghiệp đều là mời danh sư ở bên ngoài, thấy Nguyễn Gia Định không có trưởng bối dìu dắt cho nên cũng không mời đến cái gì danh sư, tất nhiên chỉ có thể đi đại thư viện, bây giờ tên tuổi hắn là án thủ có ích, thuận lợi đi Hồ Quảng nổi danh nhất Hoàng Hạc thư viện, ít ngày nữa hắn liền muốn đi Võ Xương, chỉ cách một thời gian trở về điểm danh là được.

Đương nhiên, bài thi là nhất định phải cầm nhất đẳng, cho nên giáo dụ cũng phải chuẩn bị tốt.

Này bảy tám phần, kỳ thật tiền không coi là nhiều lắm. Bất quá, cũng may ăn mặc không thiếu.

Mật nhi trở mình, tiếp tục nằm ngáy o o.

Sáng sớm, Định nhị nãi nãi vì đang mang thai nên rất dễ đói bụng, tốt bà đã sớm bưng đồ ăn sáng tới, bữa sáng cũng rất đơn giản, một bát bánh bao chiên và cháo đậu đỏ long nhãn thơm ngon.

Bên trên những lát bánh bao được phết một lớp trứng chiên đến khi vàng giòn, Mật nhi vừa đưa ra đã không nhịn được ăn một miếng, Định nhị nãi nãi sờ sờ cái mũi của nàng: "Mèo tham ăn."

Đây không phải Mật nhi cố ý đoạt ăn trước trưởng bối, sự thật là bởi vì năm đó trong cung lúc nàng có thai khó lòng phòng bị cho nên rất lưu tâm việc ăn uống, nhất là những gì cho vào miệng.

Nàng không biết Định nhị nãi nãi là bởi vì nguyên nhân gì mà sinh non, nhưng lưu ý nhiều một chút luôn luôn tốt.

Ân, còn tốt, đây đều không có vấn đề.

Định nhị nãi nãi không để tâm chuyện này, nữ nhi thân hình cao mập, đương nhiên là ăn nhiều.

Nguyễn Gia Định càng là nhìn nữ nhi càng thấy nàng chỗ nào cũng tốt, huống hồ, hắn sắp đi Võ Xương, mặc dù Võ Xương cùng Giang Lăng ngồi thuyền rất gần, cũng không thể lúc nào cũng ở nhà, càng nhớ khuê nữ hơn.

"Hôm nay ta muốn đi tộc trưởng nơi đó đi một chuyến, sự tình của cha mẹ cũng làm phiền bọn họ quan tâm nhiều, hai mẹ con đều chờ ở trong nhà, dù sao chúng ta phải mau chóng đi phủ thành, không thể chậm trễ Mật nhi chúng ta đọc sách."

"Tốt."

Định nhị nãi nãi cũng ước gì nữ nhi có học vấn mới tốt, bởi vậy mười lượng bạc thúc tu, bà mí mắt cũng không có chớp một chút liền bỏ ra.

Nữ nhi đi nữ học so với trượng phu ở thư viện còn đắt hơn, trượng phu ở Võ Xương thư viện, một năm bất quá tốn ba lượng đèn sách bạc, cũng bởi vì hắn là án thủ, còn được miễn giảm một phần. Thậm chí ngay cả trạch viện thuê ở phủ thành cũng là vì nữ nhi, nếu không, bà ở trong nhà sinh sản ngược lại càng tốt hơn.

Mặc dù cha mẹ chồng không đứng đắn, cô em chồng cũng không dễ sống chung, nhưng là hiện tại trượng phu đã có công danh, nguyên bản tổ trạch này cũng là của trượng phu, trong tay bà có tiền, hạ nhân cũng hướng về phía bà để dựa vào, điều này ngược lại không tốn tiêu cái gì, còn có Thượng tứ nãi nãi quan hệ không tệ có thể giúp đỡ một hai.

Ngược lại đến phủ thành còn chưa quen với cuộc sống nơi đây, hơn nữa ở trong thành chính là một châm một tuyến đều phải tốn tiền.

Nhưng Định nhị nãi nãi lại cảm thấy phi thường đáng giá, bà không có đọc sách cũng không biết chữ, sau này gả cho trượng phu mới miễn cưỡng đi theo nhận biết được mấy chữ, vì vậy trượng phu nói câu thành ngữ điển cố nào đó bà cũng không hiểu, giao tế xã giao bà cũng không phải là rất biết.

Việc này khó tránh khỏi khiến bà cảm thấy mình không phóng khoáng.

Bà không có biện pháp, nhưng lại hi vọng nữ nhi sẽ tốt hơn và còn mạnh hơn so với mình.

"Tẩu tử, bên ngoài có người nói Thượng tứ nãi nãi muốn ngài đi qua một chuyến." Nguyễn Bình Nhi xỏ giày tiến đến báo tin.

Tục ngữ nói con gái lớn không dùng được, trước đó Nguyễn Bình Nhi mất đi cái cọc tuyệt hảo hôn sự kia, về sau tìm bà mối làm mai đều là mấy nhà có điều kiện rất kém cỏi. Đương nhiên, việc này cũng có liên quan đến bản thân Nguyễn Bình Nhi, cha nàng ta là cái bại gia tử, bản thân nàng ta thì không có đồ cưới, dáng dấp không dễ nhìn, ngay cả hiền lành cũng không, ở nhà liền cùng tẩu tử náo, dạng người này ai muốn?

Cho nên nàng ta hiện tại đành phải nịnh nọt tẩu tử, ca ca có tiền đồ, người khác có lẽ sẽ xem ở trên mặt mũi ca ca mà đối với nàng ta coi trọng mấy phần.

Đây cũng là bộ dáng Nguyễn Bình Nhi trong đầu Mật nhi, nàng nghe nói Thượng tứ nãi nãi gọi nương tới, không khỏi có chút kỳ quái: "Cô cô, người đến mời kia là người nào vậy?"

Nguyễn Bình Nhi nghĩ nghĩ: "Tựa hồ là cái tiểu nha đầu, búi tóc."

"Cô cô nhận ra nàng sao?"

"Lạ mắt vô cùng." Nguyễn Bình Nhi nói xong vừa cười vừa nói: "Bất quá nhà tứ tẩu nhà lớn nghiệp lớn, ta nghe nói nhà các nàng mới mua một nhóm hạ nhân vào cửa đấy."

Định nhị nãi nãi cũng không có nghi ngờ gì nàng ta, dù bà có khôn khéo như thế nào cũng sẽ không nghĩ tới có cái gì tai bay vạ gió, ngược lại Mật nhi cười nói: "Nương, ta muốn cô cô đi theo giúp ta, ngài liền ở nhà nghỉ ngơi đi, dù sao tứ bá mẫu nếu thật sự có đại sự gì thì bà ấy sẽ đến cửa nói. Cha cũng nói, ngài phải hảo hảo nghỉ ngơi."

Nguyễn Bình Nhi cũng lập tức khuyên nhủ: "Tẩu tử ở trong nhà nghỉ ngơi đi, ta bồi Mật nhi đi là được."

Trước kia nàng ta khi dễ Mật nhi, hiện tại Mật nhi chủ động lấy lòng, nàng ta làm sao lại không đi đâu.

Lại nói, tứ tẩu xuất thủ hào phóng, khả năng đi một chuyến còn cầm được chút đồ, cớ sao mà không làm.

Cô cô này cũng hư vinh, lúc ra ngoài thuận tay đem áo choàng ngắn của Định nhị nãi nãi mặc lên người, nàng ta chính là có thể chiếm tiện nghi liền chiếm, Mật nhi cũng im lặng.

Nguyễn gia tụ tộc mà cư, kỳ thật nhà Thượng tứ nãi nãi cách nhà các nàng rất gần, đi qua một cái hành lang liền có thể đến, hai cô cháu mới vừa đi tới trên đường, cách đó không xa liền gặp một con chó đen nhỏ, Nguyễn Bình Nhi còn bĩu môi: "Chó hoang này từ nơi nào tới."

"Không đúng, cô cô, mắt nó là màu đỏ, nó là con chó bệnh…”

**

Liêu thị lo lắng bất an, bà là người thành thật, lần đầu tiên trong đời làm việc trái với lương tâm, khó tránh khỏi lo sợ bất an.

Phụ nhân mang thai, thai chưa ổn định nên rất dễ dàng trượt thai, bà là muốn mua hoa hồng xạ hương, chỉ tiếc món đồ kia quá đắt, càng đừng đề cập đến thuốc tránh thai, hôm qua dì thấy được nơi này chuột thành đàn, ngược lại là hảo tâm lưu lại Bao lão bả chuột, nhưng bà cũng không có ý định sát hại tính mệnh ai. Bà muốn chỉ là để Phi nhi được nhận làm con thừa tự ra ngoài, cũng không phải muốn mệnh Định nhị nãi nãi.

Vốn dĩ bà ở cửa Nguyễn gia đổ một chút dầu, nhưng đi ra ngoài chính là Nguyễn Gia Định, ông thấy trước cổng có mỡ đông, lập tức để cho người làm dùng củi che đi, lại lần nữa quét dọn một lần.

Không còn cách, lúc này bà mới suy nghĩ một chiêu.

Khi Liêu thị còn bé, nương bà đã từng bị chó hoang cắn qua một phát, dẫn tới hài tử liền không có, bà muốn thử xem, thời gian không chờ được nữa, nếu chậm thêm, chờ đến khi Định nhị nãi nãi trở lại phủ thành liền cái gì cũng không kịp.

Bà lẳng lặng chờ tin tức, một mực chờ tin sát vách loạn lên, bà còn có thể hợp thời đi đến quan tâm vài câu. Nhưng mãi cho đến khi màn đêm buông xuống cũng không có tin tức gì.

Cuối cùng, bà rốt cục cũng kìm nén không được mà đi ra ngoài, đứng ở cửa Nguyễn gia nghe nửa ngày cũng không có tiếng động, thất vọng xoay người lại, lại bị mấy người che miệng trói đến một bên.

Phụ nhân giống như Liêu thị hầu như không cần cái gì nghiêm hình ép hỏi, Nguyễn Gia Định để bọn họ hù dọa một phen, dùng nhi tử của bà để uy hϊếp, liền moi ra được tin tức.

"Ta. . . Ta là vì nghĩ muốn để Phi nhi đi tới nhà tú tài lão gia, ta cũng là vì con của ta mà!" Bà ta còn ủy khuất nói.

Những người được phái đến đều là người của nhà Thượng tứ nãi nãi, lúc ấy Mật nhi cùng Nguyễn Bình Nhi cảm thấy không đúng, liền vòng trở lại, lại đi nói với Thượng tứ nãi nãi một tiếng, Thượng tứ nãi nãi nói bà căn bản không có để cho người nào truyền lại lời nhắn.

Có người lại dám cùng danh nghĩa của bà đi mời Định nhị nãi nãi qua, nửa đường còn thả chó bệnh, nếu như Định nhị nãi nãi có nguy hiểm gì, bà biết ăn nói như thế nào!

Bà liền tranh thủ thời gian phái người điều tra, nhưng để không đánh rắn động cỏ nên hết thảy mọi thứ đều làm phi thường ẩn nấp.

Lúc đầu mọi người hoài nghi là Tân đại nãi nãi, dù sao Quế đại nãi nãi đã đem chỗ tốt vốn dĩ dành cho nhà Tân đại nãi nãi lại đem sang cho nhà Định nhị nãi nãi, Thượng tứ nãi nãi còn đặc biệt phái một nhóm người đi tới chỗ Tân đại nãi nãi lại thấy hết thảy mọi thứ Tân đại nãi nãi như bình thường thì không nói ngược lại bà ta còn đang mang bệnh.

Ngược lại là Liêu thị, đã là đêm khuya rồi còn dán lỗ tai trên cửa nghe lén, bộ dáng mất hồn mất vía.

Xem xét chính là có quỷ.

Không nghĩ tới thật sự chính là bà ta.

Định nhị nãi nãi làm sao cũng nghĩ không thông: "Thông tam tẩu tử trước kia cùng ta quan hệ cũng không tệ lắm, thời điểm ta mang theo Mật nhi không tiện, bà ta còn thường xuyên giúp ta chăm sóc Mật nhi. Làm sao lại như vậy chứ. . ."

Nhưng là Mật nhi biết, điều này giống như có người nói đàn ông có tiền thì xấu, đàn ông không xấu thì có thể không có tiền. Lời này không chính xác, nhưng để hình dung Liêu thị lại rất thỏa đáng, trước kia Liêu thị giống như Định nhị nãi nãi, thậm chí tình cảnh Định nhị nãi nãi còn không bằng Liêu thị, Liêu thị chí ít còn sinh năm người con trai.

Nhưng bây giờ, Định nhị nãi nãi trở thành người có tiếng trong tộc, loại không cân bằng này khiến bà ta mất cân bằng.

Nếu thành công, có lẽ Định nhị nãi nãi thật sự có khả năng nhận con của bà ta làm con thừa tự, dù sao bọn họ đã từng có quan hệ không tệ.

Trước kia Định nhị nãi nãi luôn cảnh giác chính là người xấu bên ngoài, giống như bá mẫu đường tỷ đối với bà động một tí liền đánh chửi, trong nhà này còn có cha mẹ chồng, thậm chí là Dư di thái có quan hệ lợi ích. Lại không nghĩ tới nguyên lai dù không oán không cừu, người ta cũng muốn hại chết ngươi.

Những người này ngày thường nhìn thấy thì là một người vô hại, được công nhận là người thành thật.

Mật nhi cũng giải quyết được một nỗi nghi hoặc lớn, có lẽ kiếp trước nương chính là bị người hại như vậy, cuối cùng lại sinh non, nàng đã từng bởi vì muốn mang thai nên đã đọc rất nhiều sách dành cho thai phụ, nghe nói nữ tử bị chó hoang cắn không chỉ có là sinh non mà còn có khả năng mắc bệnh chó dại, cũng sẽ cắn người thậm chí sẽ nổi điên cắn chết người bên cạnh.

"Thư Quân, ngươi yên tâm, chuyện này ta nhất định xử lí thỏa đáng, ta sẽ không giao cho trong tộc. Giao cho những người trong tộc kia, bọn hắn sợ phiền phức, ngươi biết Liêu thị có năm con trai, nếu lần này bà ta rời đi, ai nguyện ý thay bà ta nuôi nhi tử? Ta biết làm sao bây giờ." Thượng tứ nãi nãi vỗ ngực nói.

Nếu bàn về quan hệ, Thượng tứ nãi nãi không cần phải làm đến nước này, nhưng bà ấy muốn chính là phần nhân tình này.

Người làm ăn, nếu như không có chỗ dựa sẽ không thể làm lâu dài, trước kia các nàng dựa vào tên tuổi hoàng hậu nương nương, kết quả là lợi nhuận phải phân một nửa cho nương nương cùng người quốc công phủ, nếu như là Định nhị nãi nãi thì khẳng định không có lòng tham như thế.

Nguyễn Gia Định cùng Định nhị nãi nãi cũng nhận phần nhân tình này, Nguyễn Gia Định còn đặc biệt đi ra ngoài một chuyến.

Mãi cho đến đêm khuya mới trở về, điều đầu tiên Định nhị nãi nói không phải là an nguy của mình cũng không phải liên quan tới việc xử trí Liêu thị mà là đối với trượng phu cảm thán: "Nếu không phải là Mật nhi, hôm nay người gặp nạn chính là ta. Các ngươi trước kia đều nói ta yêu chiều nàng, nhưng vô luận là ngươi hay là ta đều bởi vì nhờ có nàng mà nhận được chỗ tốt. Mật nhi của ta chính là khuê nữ tốt nhất trên đời."

Nhớ tới thuận lợi của chính mình sau khi đậu án thủ, Nguyễn Gia Định cũng đồng ý: "Đúng, Mật nhi chính là nữ nhi tốt nhất trên đời."