Chương 9: Bó chân

Sáng sớm, tốt bà nấu nước long nhãn táo đỏ rồi mới xách giỏ đi mua đồ ăn, về phần bữa sáng cũng vô cùng đơn giản, một bát cơm, một bát dưa chua và một phần canh cá.

Trong nhà cũng không khá giả gì, bởi vậy bình thường chỉ ăn hai bữa, nhưng Định nhị nãi nãi biết trượng phu đọc sách phải sử dụng đầu óc, cho nên trong nhà buổi sáng ăn một bữa cơm, buổi tối ăn một bữa cơm.

Bữa sáng cũng giống như nông phu ra đồng, có cơm có đồ ăn, ăn như vậy liền sẽ không tuỳ tiện đói bụng.

Định nhị nãi nãi thì là bền lòng vững dạ mỗi ngày đều uống nước long nhãn táo đỏ, đây là chi phí thấp nhất để bổ sung khí huyết, tốt bà bắt hai con gà nuôi, mỗi ngày có trứng, bà sẽ ăn một quả, hiện tại Định nhị nãi nãi bất quá mới qua hai ba tháng, ngày ngày trải qua bình thường không nói, sắc mặt cũng hồng nhuận nhiều.

Mật nhi nghĩ thầm vì sao thời gian kiếp trước nương mang thai không giữ nổi hài tử, nguyên nhân trọng yếu nhất chính là thân thể quá hư nhược.

Hiện tại sau khi dọn ra ngoài, ít nhất mỗi đồng tiền Định nhị nãi nãi kiếm được đều là của chính bà, tâm tình cũng tốt hơn nhiều, ăn no mặc ấm, hiện tại trên mặt cũng có huyết sắc.

"Mật nhi, con cũng phải uống canh cá, uống canh cá này mới có thể thông minh." Định nhị nãi nãi còn muốn đút cho nữ nhi ăn.

"Nương thân, nữ nhi đã ăn một ít rồi, phần còn lại này người ăn đi, ta ăn no rồi." Điều khó tiếp nhận nhất chính là ý tốt của mẫu thân, mặc dù sống ở bên trên bờ Trường Giang, nhưng là Mật nhi không thích ăn cá, nhưng nương lại cảm thấy ăn cá sẽ thông minh, cha nàng ăn cá thì phải ăn đầu cá và mắt cá, nàng nhiều lắm là chọn chút thịt trên bụng nếm thử.

Nhưng Định nhị nãi nãi không chịu, nữ nhi không chịu ăn, bà nhất quyết bắt nàng ăn.

Nói thật, Mễ nhi khi còn bé là một đứa trẻ trắng trẻo, mập mạp, một mặt là chính nàng không kén chọn, một phương diện khác cũng là Định nhị nãi nãi loại này yêu chiều, dù nàng đã lớn như vậy nhưng vẫn được cõng trên lưng khi ra ngoài, có thịt cá ăn ngon, liền nhất định muốn nữ nhi ăn bổ thân thể.

"Ai da, đến ăn một miếng, hôm nay ngươi ăn xong nương liền mang ngươi đi ra ngoài chơi, được không?"

Vừa nghe nói có thể đi ra ngoài chơi, Mật nhi cao hứng không nhịn được, đến phủ thành lâu như vậy, nàng còn không có đi ra ngoài chơi qua đâu.

Thế là, nhanh chóng đem canh cá uống, Định nhị nãi nãi thấy nữ nhi uống sạch sẽ, cười cười, hết thảy tất cả đều nằm trong lòng bàn tay.

Mẫu nữ hai người dùng xong cơm, đi vào trong phòng đọc sách Nguyễn Gia Định nói một tiếng liền ra cửa.

Các nàng ở vùng này xem như địa phương cực tiện lợi, đầu ngõ chính là quán nhỏ san sát, lại có sách tứ, trà lâu, tửu quán, hết thảy cái gì cần có đều có. Không giống như lần trước, vì mẫu nữ hai người vụиɠ ŧяộʍ đến cho nên cũng không kịp nhìn nhiều, Mật nhi hôm nay có thể đường đường chính chính dạo phố.

"Nương, đó là cái gì?" Nàng nhìn thấy một vị phụ nhân cầm một đống gạo nếp trải ra, lại thả củ cải thái hạt lựu, tảo bẹ cắt nhỏ và nhiều món ăn kèm lên trên, ở giữa cho nửa cái bánh quẩy, dùng vải quấn thật chặt rồi gói kỹ đưa cho khách nhân.

Định nhị nãi nãi cười nói: "Gọi là gạo nếp bao bánh quẩy, chờ nương mấy ngày nay nhuộm vải, chờ sau khi bán được liền mua cho ngươi ăn, có được hay không?"

Mật nhi lắc đầu: "Ta mới không thích ăn đâu, ta thích ăn canh cá nương làm cho ta."

Nữ nhi thật sự là quá hiểu chuyện, tại sao có thể có tiểu cô nương không tham ăn đâu, Định nhị nãi nãi khi còn bé bởi vì ăn vụng một viên đường còn bị bá mẫu đánh gần chết.

Cái này khiến Định nhị nãi nãi trong lòng càng phát ra tuyệt đối hổ thẹn với nữ nhi.

Đi cửa hàng mua chút sợi tơ, Định nhị nãi nãi dự định mấy ngày nay nắm chặt công phu quay nhiều vải chút, đến lúc đó cũng cùng nữ nhi mua chút đồ ăn ngon. Bản thân bà chịu khổ không sao, nhưng không thể để cho hài tử giống như bà.

Lúc mẫu nữ hai người đang muốn trở về, nhìn thấy Tân đại nãi nãi, đứng bên người bà ấy là một đôi mẫu nữ, Mật nhi tập trung nhìn vào, đây không phải Chu Phúc Nhu cùng mẫu thân Lý thị sao?

Vị Lý thị này sinh hạ tất cả là năm nam một nữ, người khác cũng bảo bà ấy phi thường có phúc khí.

Huống hồ, Lý thị và nhà mẹ đẻ Định nhị nãi nãi đều là cùng một thôn.

"Định nhị tẩu tử, các ngươi vì sao cũng ở nơi này?" Tân đại nãi nãi mở miệng đầu tiên.

Định nhị nãi nãi cười nói: "Tướng công nhà ta năm nay muốn thi viện nên chúng ta liền chuyển tới nơi này. Các ngươi cũng ở đây sao?"

Tân đại nãi nãi nhìn tẩu tử của bà một chút mới nói: "Trong nhà của ta ở phủ thành bán hàng, mời ca ca tẩu tử bọn họ chạy tới hỗ trợ, vừa vặn là Phúc Nhu được Trương phu nhân coi trọng, đang theo học ở phủ nữ học."

Mật nhi nhìn Chu Phúc Nhu một chút, nhất là chân của nàng ta, thực sự có người may mắn như vậy sao?

Ví dụ như năm đó trước khi nàng tiến cung phải bó chân, sinh sinh phải đem bàn chân bẻ gãy, nhưng Chu Phúc Nhu lại là trời sinh ba tấc kim liên, cái gì khổ cũng đều không cần trải qua.

Lúc Mật nhi đang nhìn Chu Phúc Nhu, Lý thị cũng đang nhìn Định nhị nãi nãi, tuổi Lý thị so với Định nhị nãi nãi lớn hơn hai tuổi, khi đó nhà bà ấy cũng cùng chia đất đai của Lục gia, lúc nhỏ Lý thị luôn luôn nhớ kỹ mấy tiểu cô nương nhà tú tài mặc váy áo sạch sẽ bồng bềnh sáng sủa, bà ấy mãi mãi cũng nhớ kỹ tên của các nàng là nhị nha tam nha, mà Lục tiểu thư còn có tên dễ nghe hơn gọi là Thư Quân.

Chỉ tiếc về sau, phượng hoàng ngã xuống còn không bằng gà.

Lý thị gả vào một hộ gia đình tương đối khá giả, bụng lại không chịu thua kém sinh năm đứa con trai, đã sớm trở thành đương gia, cuộc sống sung túc, lại được cô em chồng giúp đỡ, hai nhà quan hệ thân thiết như một nhà.

Lại trái là Lục Thư Quân, việc hôn nhân bị người thay gả, lại gả cho một cái thư sinh nghèo, bụng cũng không biết cố gắng, đến bây giờ cũng chỉ có một cái tiểu nha đầu.

Nữ nhi này tất nhiên cũng rất tốt, giống như Lý thị đau nữ nhi của chính mình, từ lúc sinh tiểu tử thứ ba liền ngóng trông một cái nha đầu, nhưng đó là bởi vì bà đã có con trai nên mới muốn cái nữ nhi. Nếu như ngay từ đầu, để bà ấy lựa chọn, bà ấy vẫn là lựa chọn sinh nhi tử.

Cái này cũng không kỳ quái, nếu không vì sao ở bờ sông thường xuyên có sự tình bé gái chết đuối thường xuyên phát sinh, đều là bởi vì trọng nam khinh nữ. Nhưng mà đến thời điểm cưới vợ, số lượng nữ nhân chợt giảm, một nhà ba huynh đệ cùng cưới một vợ cũng không phải là hiếm.

Bởi vậy, Lý thị ở một mức độ nào đó đối với Định nhị nãi nãi vẫn là mang theo một cỗ cảm giác ưu việt.

Cũng tỷ như nữ nhi của bà ấy mặc dù là cô nương hộ nông dân, nhưng là trời sinh có phúc khí, không chỉ có giúp cô cô nàng sinh nhi tử, còn được tuần án phu nhân - Trương phu nhân thưởng thức.

Nhưng Lý thị cũng không phải loại người ở bên ngoài tùy ý chế nhạo người khác, bà mặc dù là cái thôn phụ, nhưng là những ngày này ở trong thành cũng cẩn thận hơn nhiều.

Những năm này Tân đại nãi nãi kiếm được chút tiền, ở trong tộc lại nịnh bợ được Quế đại nãi nãi, dần dần có chút địa vị trong tộc, nhưng hôm qua bà ấy phải giao cho tộc lão hai lượng bạc, nói đây là theo lệ, những tiền bạc này là đến lúc đó dùng để khen thưởng cho đệ tử trong tộc có công danh, nhất là kì thi viện sắp đến.

Nhưng những cái này không có quan hệ gì với Tân đại nãi nãi, nhi tử bà còn nhỏ, trượng phu càng không có khả năng ra làm quan, phải biết rằng xuất thân của tướng công bà Nguyễn Gia Tân so với những người Nguyễn gia khác mà nói là không tốt, đừng nhìn hiện tại Nguyễn Gia Định là cái thư sinh nghèo kiết hủ lậu, nhưng tổ phụ hắn đã làm qua tri huyện, xem như bên trong một chi Nguyễn gia này tương đối xuất chúng, nếu không phải là Nguyễn lão gia bại quang tổ nghiệp, lại bại phôi nhi tử sản nghiệp, cũng không chỉ như thế.

Nhưng vô luận như thế nào, số tiền kia Tân đại nãi nãi cảm thấy phi thường oan uổng.

Cho dù Nguyễn Gia Định hay Nguyễn Thập Nhất những người này có công danh cùng bà không có bất cứ quan hệ nào, nếu trong nhà không giàu có liền nên thật sớm nghĩ cách kiếm tiền, thật không biết trong tộc nghĩ như thế nào.

Cho nên, trong lời nói lộ ra một chút hỏa khí: "Định nhị tẩu, ta thấy nhị ca lúc này mà muốn trúng cử thực sự khó, ngươi đừng trách ta nói chuyện khó nghe, nếu là không đậu được, cũng nên làm chút việc để trong nhà trải qua cuộc sống tốt hơn một chút."

"Đệ muội lời vàng ngọc ta nhớ kỹ." Định nhị nãi nãi ngược lại là bộ dáng cư xử rất tốt, một chút cũng không có tức giận.

Tân đại nãi nãi cười cười: "Tẩu tử không trách ta lắm miệng liền tốt, đúng rồi, Mật nhi liền nhanh sẽ được bảy tuổi, nên bó chân. Ta biết một người bó chân, Định nhị tẩu nếu là cần, ta có thể giúp ngươi đề nghị một hai cái."

Định nhị nãi nãi nhìn chân Chu Phúc Nhu một chút, không khỏi nói: "Cháu gái này của ngươi không phải cũng không có bó chân sao?"

Nói đến đây cảm giác quả nhiên gãi đúng chỗ ngứa của Tân đại nãi nãi, ngay cả Lý thị cũng lộ ra mấy phần đắc ý: " Phúc tỷ nhi nhà chúng ta trời sinh ba tấc kim liên, không cần bó chân."

Hai người này nói xong, còn có ý vô tình nhìn chân Mật nhi.

Định nhị nãi nãi bừng tỉnh đại ngộ: "Thì ra là thế, ta là nói nàng ấy làm sao có chút dáng vẻ đứng không vững."

Mật nhi kém chút bật cười, nương nàng cũng thật sự là quá độc ác, người đã bao lớn mà chân lại được có bấy nhiêu, rõ ràng là mũm mĩm nhưng chân lại như trẻ con, lúc đi lại loạng choạng, đây là đẹp mắt ở chỗ nào.

Tân đại nãi nãi nghe xong rất tức giận: "Đều biết nhị tẩu tử ngài đau sủng nữ nhi, nhưng cho dù sủng thì ngài cũng không thể nuôi nàng cả một đời, không bó chân thì đại hộ nhà ai sẽ vui vẻ?"

"Cái này không nhọc ngươi phí tâm. Mật nhi mặc dù sinh ra không có cái gì cái gọi là đại cát, cũng không có cái gì đại phúc khí, chưa hề vọng tưởng gả vào cái gì đại hộ người ta, huống hồ ta cảm thấy cưới vợ cũng chưa chắc xem trọng là chân to hay chân nhỏ, cô nương trọng yếu nhất vẫn là đức ngôn dung công." Ngày bình thường Định nhị nãi nãi rất ít khi tức giận, nhưng lúc gặp đến chuyện của nữ nhi, bà khó được nổi giận.

Mật nhi cũng đối với nương nàng thay đổi cách nhìn triệt để, cái gì khỏa chân nhỏ liền có thể gả tốt, này thuần túy là lời nói dối, không thể phủ nhận là chân nhỏ hoàn toàn chính xác ở một trình độ nào đó có thể lấy lòng nam nhân. Kỳ thực, nam nhân nhưng là rất thực tế, nếu là gia thế ngươi có thể giúp ích, đồ cưới nhiều, dù cho thân thể ngươi có chút tì vết, người ta cũng là muốn đoạt lấy.