Chương 2, 3, 4: Trở về

Chương 2:

"Thật là đen đủi! Các ngươi đã biết chưa? Vừa vớt được một thi thể trong giếng ở tiểu viện hoang kia. Hình như là Đông Uyển."

"A? Chuyện này có thật không vậy? Cái giếng kia bỏ hoang lâu lắm rồi. Phu nhân ở trong Đông Uyển kia không phải bị điên nên đã giam lại rồi sao? Sao mà té xuống đó được chứ..."

"Ai nha, còn phải nói sao..." Nói xong liền chỉ hướng Tây Uyển nói: "Vị ở Đông Uyển kia chết rồi, chẳng phải vị ở Tây Uyển kia sẽ lên làm chính thất phu nhân sao."

"Phi, tiện nhân. Lời này là để ngươi nói bừa sao? Mau làm việc đi."

"Nhị nương ngươi có thai, vì sức khỏe của đệ đệ ngươi và Nhị nương, ngày mai ngươi lập tức dọn về nông thôn sống tránh xảy ra mấy chuyện xui xẻo."

Xui xẻo, xui xẻo... Cái từ này cứ không ngừng quanh quẩn trong đầu nàng. Xe ngựa chậm rãi di chuyển, trong xe là một thiếu nữ mặc đồ tím nằm trên giường mềm nghỉ ngơi. Ngũ quan của nàng rất tinh xảo nhưng trên mặt lại có một cái bớt màu đỏ rất nổi bật, giống như một giọt mực đen rớt trên tờ giấy trắng.

Mơ, lại là giấc mơ này. Bảy năm qua, giấc mơ này cứ lặp đi lặp lại trong giấc ngủ của nàng như một lời nguyền rủa. Bảy năm rồi, nàng như sống trong địa ngục. Lúc mới tới nông thôn, họ hàng, từng người từng người đều xem nàng như lang sói. Tất cả bọn họ đều muốn gϊếŧ nàng. Nếu không phải đêm đông giá rét kia nàng gặp được sư phụ thì có lẽ nàng đã chết vì lạnh.

Sư phụ từng nói thất bại lớn nhất chính là tự mình từ bỏ, muốn thay đổi số mệnh chỉ có thể dựa vào bản thân mình. Nàng cắn răng chịu đựng khoảng thời gian kia là vì thù hận đã cắm sâu vào lòng nàng. Học võ, buôn bán, cho dù mệt mỏi, cả người vết thương chồng chất nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện từ bỏ. Những người kia không phải muốn nàng chết sao? Nàng muốn cho bọn họ thấy nàng phong quang vô hạn dẫm nát bọn họ dưới chân.

"Tiểu thư, đến kinh thành rồi. Kinh thành thật phồn hoa. Em vốn cho rằng Tương thành của chúng ta cũng đã nhộn nhịp lắm rồi nhưng so sánh với nơi này như trứng chọi đá vậy. Bọn Thu Diện đáng lẽ phải tới đây rồi chứ? Mấy năm nay bọn họ đều ở kinh thành quản lý việc làm ăn của Linh Lung Các, em thật hâm mộ bọn họ có thể ở nơi này." Bên ngoài có tiếng nữ nhân vang lên, giọng nói tràn đầy sự hâm mộ.

Thiếu nữ trong xe chậm rãi mở mắt, đôi mắt nghiêm nghị phát ra ánh sáng rét lạnh. Kinh thành, Vân Yên rốt cuộc đã trở lại.

"Những người bên ngoài nói thật khó nghe, toàn những chuyện sai sự thật." giọng nữ bên ngoài lộ rõ sự bất mãn, "Tiểu thư, ngươi không nên nghe những lời bọn họ nói."

Nói gì thế nhỉ? Vân Yên cười nhạt, những lời khó nghe đó nàng còn nghe thiếu sao. Nàng đưa tay vén một góc rèm nghe những lời bình luận ầm ĩ xung quanh.

"Đã nghe nói chưa? Sáng nay, Tứ vương gia đã đến phủ Thừa tướng hồi hôn rồi."

"Đó là chuyện đương nhiên, hôn sự này nên sớm được xóa bỏ. Sợ là Tứ vương gia cố kị mặt mũi Vân gia nhưng hôn sự ngày càng tới gần, có lẽ hắn không thể ngồi yên được nữa. Nói thẳng ra Vân tam tiểu thư này, chậc chậc, xấu như vậy ai dám lấy nàng đây."

"Nói rất đúng. Nghe nói lúc nàng vừa sinh ra được nha hoàn ôm ra ngoài, con bò cái nhìn thấy nàng cũng sợ đến mức không đẻ được. Có lần một đứa trẻ 5 tuổi nhìn thấy nàng liền sợ tới mức đần độn."

Đúng vậy, ta cũng có nghe nói. Thảo nào mang nàng đến nông thôn, thiếu nữ hại nước hại dân như vậy có khác gì ôn dịch."

"Ngươi khoan hãy nói, ta nghe nói hoàng thượng khá chú ý nàng."

. . .

Đúng thế, người cha Thừa tướng của nàng rốt cuộc cũng gọi nàng về vì mối hôn sự này. Nàng còn đang suy nghĩ xem nên làm thế nào để từ hôn, Tứ vương gia này đã giúp nàng giảm đi không ít phiền toái.

"Tiểu thư cẩn thận!" giọng Bích Thủy hoảng hốt.

Vân Yên chỉ cảm thấy xe ngựa chấn động dữ dội, mấy lần đầu nàng thiếu chút nữa đập vào thành xe may mà nàng nhanh tay đỡ được. Bên ngoài, tiếng ngựa hí đinh tai nhức óc. Hình như có rất nhiều ngựa, nàng nhướng mày, có chuyện gì thế?

Khẽ vén rèm lên lộ ra một góc nhỏ, Vân Yên nhìn ra ngoài, xe ngựa chắn ngang đường, trên mặt đất vô cùng lộn xộn, hàng hóa của những người bán hàng xung quanh rơi đầy đất. Nàng ngước nhìn phía trước thấy mấy nam tử cao lớn cưỡi ngựa đang nhìn về phía này. Tất cả đều mặc y phục hoa lệ, vừa nhìn đã biết là loại không phú thì quý.

"Người nào to gan dám làm kinh động xe ngựa của chủ nhân chúng ta?" Một nam tử rống to.

Chương 3:

"Tiểu thư, ngươi không sao chứ?" thanh âm lo lắng của Bích Thủy vang lên.

Vân Yên hạ rèm xuống, ngồi lại vào chỗ cũ: "Ta không sao, tình hình bên ngoài thế nào?"

Nghe vậy, thiếu nữ mặc quần áo xanh nhìn về phía trước, nói với giọng tức giận: "Chính là mấy tên thiếu gia nhà giàu thôi, tiểu thư đừng lo, em có thể xử lý."

Nói xong, Bích Thủy ném dây cương trong tay ra, nhảy xuống đất, hai tay chống nạnh đi về phía những nam tử cưỡi ngựa kia: "Các ngươi phi ngựa trên đường cái làm gì? Nếu ta không kịp ghìm chặt cương ngựa, lỡ xảy ra va chạm thì sao?"

Thấy tình hình như thế, nam tử vừa mới quát to liếc sang nam tử mặc cẩm bào vàng nhạt bên cạnh, sau đó quát vào mặt Bích Thủy: "Ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với ai không hả?"

Nam tử mặc cẩm bào vàng nhạt bên cạnh hơi nhíu mày, ngay sau đó lại giãn ra, đôi mắt như chim ưng nhạy bén quét một vòng xung quanh sau đó lại bình thản như chưa có chuyện gì xảy ra. Hắn giơ một tay lên, lạnh nhạt nói: "Thôi, chắc nàng ta cũng không cố ý."

Nghe thế, Bích Thủy cười lạnh: "Thôi? Ngươi nói thôi thì thôi sao. Ngươi có biết tình huống lúc nãy nguy hiểm cỡ nào không? Nếu tiểu thư nhà chúng ta bị thương, ngươi có bồi thường nổi không?"

"Chuyện này là chúng ta không đúng, người đâu, cầm chút ngân lượng đưa cho vị cô nương này." Nam tử mặc cẩm bào tiếp tục nói.

Nghe cuộc đối thoại của hai người, Vân Yên thấy thật bất đắc dĩ, tính cách của Bích Thủy đúng là chẳng liên quan gì đến tên nàng, Bích Thủy đáng ra phải dịu dàng, bình lặng nhưng tính tình nàng ấy đúng là rất nóng nảy... Đều là do nàng ngày thường quá nuông chiều nàng ấy.

Thấy những người xung quanh không nói gì, Bích Thủy cười lạnh, ngân lượng? Linh Lung Các bọn họ là nơi cung cấp ngọc lớn nhất Đông Việt quốc, bọn họ còn thiếu tiền sao? Nàng nói với nam tử mặc cẩm bào: "Ngươi cũng nói chuyện này là do các ngươi không đúng, vậy có phải các ngươi nên nói lời xin lỗi hay không?"

Nhìn khí thế hung hăng của nữ tử, mày kiếm của nam tử chau lại, bọn thị vệ bên cạnh vội vàng quát: "Hỗn xược, ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với ai không?"

Bích Thủy cười lạnh: "Chẳng lẽ là thiên vương lão tử sao? Vậy thì đã sao?"

Không khí hai bên nháy mắt trở nên ngưng trọng, bỗng nhiên có một thanh âm như u lan, lạnh nhạt trong trẻo như tiếng chuông trong xe ngựa vọng ra: "Bích Thủy, chắc bọn họ cũng không cố ý đâu, chuyện này dừng ở đây thôi, lên đường đi."

Bích Thủy cắn răng, leo lên xe ngựa, cầm lấy dây cương. Nam tử mặc cẩm bào rõ ràng đã bị thanh âm trong xe ngựa truyền ra làm cho sững sờ, vô thức nhường đường.

Xe ngựa đi qua, chẳng biết một cơn gió từ đâu đến thổi lên một góc rèm, có thể nhìn thấy dung nhan thanh nhã trong xe, mặc dù chỉ nhìn gò má nhưng lại giống như u lan trong thâm sơn cùng cốc dụ người ta thèm muốn. Nàng nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, cả khuôn mặt toát lên sự lạnh nhạt, xa cách. Ngay sau đó nàng tựa lên thành cửa sổ nhắm mắt dưỡng thần.

Sắc mặt Mộ Thanh Viễn cứng ngắc, trên mặt thiếu nữ có một vết bớt màu đỏ, chỉ cần người có mắt đều nhìn ra được, nhưng vết bớt ấy lại sinh ra trên khuôn mặt lãnh tuyệt không làm hắn cảm thấy xấu xí, nhất thời sững sờ, xe ngựa đi qua lúc nào hắn cũng không biết.

"Tứ ca mới vừa từ phủ Vân tướng về sao? Đúng là gặp được chuyện tốt cũng khiến người ta thoải mái tinh thần." Không biết từ khi nào, bên cạnh ngựa của Mộ Thanh Viễn xuất hiện một nam tử mặc ngoại bào màu đỏ, trong lòng hắn ôm một cô gái xinh đẹp, quyến rũ, trên mặt tràn đầy ý cười nhạo báng.

Mộ Thanh Viễn khôi phục tinh thần, thấy nam tử ôm một cô gái trong lòng liền cau mày: "Lục đệ, ngươi đã sắp thành hôn mà còn không biết thu liễm lại sao?"

"Thành hôn? Nói đến hôn sự này phải cảm ơn Tứ ca rồi." đôi mắt nam tử áo đỏ híp lại ánh lên một tia hài hước, "Chỉ sợ đến lúc đó mong Tứ ca đừng hối hận, không quấy rầy nhã hứng của huynh nữa, đệ đi trước." Nói xong, hắn ôm cô gái rời đi.

Sắc mặt Mộ Thanh Viễn run lên, nhìn bóng lưng của nam tử kia, trái tim hắn dần trở nên bình ổn. Sao hắn có thể hối hận cơ chứ!

Chương 4:

Xe ngựa bỗng nhiên dừng lại, Vân Yên dùng tay phải nhấc làn váy bước xuống xe ngựa, mái tóc đen rũ xuống như một thác nước. Nàng ngước mắt nhìn cửa chính Tướng phủ khí khái uy nghiêm, sư tử đá vẫn như cũ, chỉ là vật còn người mất.

"Tiểu thư, chúng ta vào thôi." Bích Thủy bắt đầu nhìn xung quanh, sau đó nhìn vào cánh cửa màu đỏ trước mặt. Những người này thật đáng ghét, biết trước hôm nay tiểu thư sẽ trở về mà lại vắng vẻ như thế.

Vân Yên lặng lẽ bước lên bậc tam cấp, trong đầu nàng không ngừng tái hiện những chuyện năm đó, Liễu Tịnh Lâm đá nàng và linh vị mẫu thân ra khỏi Tướng phủ như rác rưởi.

Nhưng buồn cười nhất là bảy năm sau bọn họ còn nhớ tới nàng, muốn dùng nàng làm đá kê chân để bước lêи đỉиɦ cao. Vân Yên bước qua cửa chính, ánh mắt quét qua bốn phía. Lúc nhìn thấy nàng bọn nha hoàn đều rất kinh ngạc.

"Tiểu thư... Tam tiểu thư...người rốt cuộc cũng trở lại." một giọng nữ đột nhiên vang lên.

Nghe được thanh âm, Vân Yên vội vã quay đầu nhìn lại, thấy một phụ nữ mặc áo vải gai thô đi tới.

"Dung di." Vân Yên mừng rỡ nở nụ cười nhìn người đang đi tới, Bích Thủy kinh ngạc nhìn nàng, tiểu thư chưa bao giờ cười như thế cả.

"Tiểu thư... thật sự là người... thật tốt quá... người càng lớn càng xinh đẹp, cùng phu nhân... Phu nhân mà thấy được dáng vẻ của người bây giờ chắn sẽ rất vui mừng." Nói xong, Dung Bích không nhịn được bắt đầu khóc, chốc chốc lại lau nước mắt.

Nghe Dung Bích nhắc tới mẫu thân, sắc mặt Vân Yên thay đổi, ngay sau đó an ủi Dung Bích: "Dung di, người đừng quá đau lòng."

"Xem ta này hôm nay là ngày vui mà lại hồ đồ như thế. Tiểu thư, người vừa mới về chắc sẽ mệt mỏi, hãy vào Biện Hiên Các nghỉ ngơi trước, nô tỳ đã dọn dẹp xong hết rồi."

Nghỉ ngơi? Vân Yên lặng lẽ nhìn về phía phòng khách của Tướng phủ cách đó không xa, im lặng không nói gì.

"Tam tiểu thư, Tướng gia cho gọi người." đột nhiên một hạ nhân tới nói.

Vân Yên nghiêng đầu nhìn người vừa tới, là Hà Văn, quản gia của Tướng phủ. Cho gọi nàng? Đã bị từ hôn rồi nàng có qua hay không cũng không còn quan trọng nữa.

"Nói với Tướng gia nhà ngươi, bây giờ ta rất mệt, có chuyện gì ngày mai nói." Dứt lời, nàng liếc qua Bích Thủy ý bảo nàng ấy đi theo nàng.

Hà Văn sững sờ, ngày mai nói? Hắn không hiểu nổi Vân Yên, vị tam tiểu thư này rốt cuộc có hiểu mình đang nói gì hay không? Ở trong Tướng phủ này ai dám nói chuyện với Tướng gia như thế.

"Tam tiểu thư, Tướng gia cho mời ngài." Hà Văn nhấn giọng nói.

Nhìn sắc mặt không tốt của Hà Văn, Dung Bích muốn nói cái gì lại thấy ánh mắt tiểu thư không giống trước kia. Trước kia, đôi mắt giống như đôi mắt độc nhất vô nhị của phu nhân, dịu dàng yên tĩnh, mà không hiểu sao bây giờ còn có thêm tia nghiêm nghị. Nhưng nghĩ đến những ngày tháng đau khổ mà nàng phải trải qua, mất đi mẫu thân còn bị phụ thân vứt bỏ, thời gian sống ở nông thôn có lẽ cũng không tốt đẹp gì, tính tình có thay đổi là đương nhiên. Nhưng nói chuyện với Tướng gia như vậy thì phải làm sao đây.

Vân Yên không để ý, nghiêng đầu nhìn Hà Văn, lạnh giọng nói: "Vậy cứ để hắn tiếp tục chờ đi." Dứt lời nhanh chóng đi sang hướng bên trái, Dung Bích cùng Bích Thủy vội vàng theo sau.

Trong phòng khách của Tướng phủ, một nam tử trung niên mặc cẩm bào đỏ sẫm ngồi trên ghế gia chủ, sắc mặt cực kì không tốt quát Hà Văn: "Nàng thực sự nói như thế sao?"

Hà Văn liếc nhìn chủ tử nhà mình, lửa giận có nguy cơ lan đến hắn, tốt nhất hắn nên im lặng.

"Lão gia, việc này còn có thể giả được sao? Nàng cùng mẫu thân nàng rõ ràng cùng một loại, hừ, những năm này sống ở nông thôn, sợ rằng không hiểu lễ giáo, sao phải gả nàng vào hoàng thất chứ. Dù như thế thì sao? Nàng cũng không cảm kích. Nguyệt Nhi nhà chúng ta tài mạo xuất chúng, có chỗ nào kém nàng ta chứ?" mỹ phụ diễm lệ bên cạnh bất mãn nói.

"Bùm" một tiếng, ly trà vỡ nát trên mặt đất, Vân Mặc Thành vỗ bàn một cái, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nghịch nữ!"

Nhìn dáng vẻ tức giận của Vân Mặc Thành, Liễu Tịnh Lâm che miệng cười âm hiểm. Nàng ta trở về thì sao? Dù sao cũng chỉ là một đứa sao chổi. Bảy năm trước có thể đuổi nàng ta đi, bảy năm sau cũng đừng mong có thể sống yên ở Tướng phủ này.