Chương 36, 37: Giao dịch

Chương 36:

Thu hồi trường kiếm, Vân Yên lạnh giọng hỏi: "Ngươi muốn gì?"

"Ngươi cảm thấy ta sẽ để mặc cho người mơ ước đồ của ta tiếp tục sống sao?" Nam tử áo đen cười lạnh, trường kiếm trong tay phát sáng rạng rỡ trong bóng đêm.

Vân Yên cắn răng, trong lòng phát rét, đây là cái bẫy hắn đặt ra sao? Nàng nắm chặt kiếm trong tay, mặc kệ thế nào, nàng không thể buông tha, dù cho chết cũng không thể, nàng trầm giọng nói: "Thiên Hương đậu khấu, cho ta!"

Quanh thân nam tử đối diện tản ra hơi thở cuồng dã, hắn lạnh lẽo nói: "Ngươi có tư cách gì? Về vũ lực, ngươi cảm thấy ngươi thắng được ta sao?"

Nhìn nam tử kia không có ý tứ muốn động thủ, Vân Yên bình phục tâm tình khẩn trương, nàng trầm giọng nói: "Nói như vậy, ngươi muốn bàn điều kiện với ta?"

"Ngươi sai lầm rồi! Ta cần ngươi phục tùng!" Đôi mắt nhạy bén như chim ưng của nam tử áo đen ánh lên tia tàn nhẫn.

"A, sao ngươi cảm thấy ta sẽ nghe lệnh của ngươi sao? Thiên Hương đậu khấu, ta không nhất định phải có. Nếu quả thật như thế, ta buông tha là được. Ngươi cảm thấy ta sẽ bị ngươi quản chế sao?" Vân Yên cười lạnh nói.

Nghe vậy, nam tử áo đen cười lạnh: "Buông tha? Nếu ngươi thật sự muốn từ bỏ thì sẽ không đến đây, ta nói đúng không? Vân gia Tam tiểu thư Vân Yên, thậm chí còn có thân phận khác."

Sắc mặt ngưng trọng, cả người Vân Yên sững sờ nhìn người thần bí trước mắt, làm sao hắn biết thân phận của nàng, sao có thể? Nàng không cam lòng hỏi: "Ngươi rốt cuộc là ai?"

"Dạ Mị!" Nam tử áo đen liếc Vân Yên, trong mắt phát ra tia sáng lạnh lùng.

Vân Yên vô thức lui về sau hai bước, cảnh giác nhìn nam tử kia, hắn là Dạ Mị?! Cái nam tử mà người trên giang hồ nghe tên đã sợ mất mật, gϊếŧ người không thấy máu, hắn giống như quỷ mị xuyên qua màn đêm yên tĩnh, tiện tay là có thể lấy mạng người ta, không có người nhìn thấy hình dáng hắn, mà toàn thân hắn tản ra sát khí cùng với võ công cao cường. Ngay cả Cơ Lãnh Tuyết cũng không thể tra được bất cứ thông tin nào về người này, không ngờ! Nàng thế nhưng gặp được Dạ Mị!

Trong lúc Vân Yên còn đang kinh ngạc, đột nhiên một loạt tiếng bước chân truyền tới kèm theo tiếng thét chói tai: "Có thích khách!"

Dạ Mị nhướng mày nhìn Vân Yên, nói: "Muốn có Thiên Hương đậu khấu, muốn người bên cạnh ngươi an toàn, muốn giữ bí mật thân phận ngươi, thì ngoan ngoãn nghe lời ta! Ta sẽ tới tìm ngươi." Dứt lời, cửa vừa mở ra, hắn đã giống như quỷ mị biến mất không thấy gì nữa.

Vân Yên hồi phục tinh thần, liếc nhìn phía ngoài, đã kinh động cấm vệ hoàng cung rồi, trong lòng nàng trầm xuống, đi ra ngoài, tung người nhảy lên tường thành.

Về tới Biện Hiên Các tướng phủ, Vân Yên tháo khăn che mặt xuống ngồi vào cạnh bàn, vẻ mặt không tốt. Bọn họ bại lộ lúc nào? Người này biết thân phận của nàng nhưng bên Thu Diên không có bất kì tin tức gì, lần này, nàng thật sự gặp đối thủ rồi.

Vân Yên đỡ trán, lần đó ở Phong Lâm sơn trang, nàng không chiếm được tiện nghi từ tay hắn cho nên mới lui một bước trộm Thiên Hương đậu khấu trong cung, không ngờ đã thành con mồi cho người khác, nhưng nàng cũng không phải dễ chọc. Giao dịch sao? Nàng thật muốn nhìn một chút, rốt cuộc hắn muốn giao dịch cái gì với nàng.

Có điều vì sao nàng cảm thấy hình như mình bị cuốn vào một vòng xoáy, dự cảm này ngày càng mãnh liệt.

Chương 37:

Đêm yên tĩnh, trong phòng tối đen như mực, một bóng người dựa vào đầu giường, đôi mắt sáng như sao, đột nhiên một cơn gió lạnh thổi qua, cửa sổ "cạch" một tiếng mở ra.

"Ngươi đã đến rồi!" Người trên giường nháy mắt đứng lên, ánh mắt nghiêm nghị nhìn phía trước, trong mắt tràn đầy cảnh giác.

Bóng đen ngồi xuống cạnh bàn, thanh âm đạm mạc vang lên: "Xem ra ngươi rất vội."

Bị người ta uy hϊếp, có thể không vội sao? Vân Yên cố nén lửa giận trong lòng, nói: "Nói đi, giao dịch gì?"

"Chuyện thứ nhất, ta muốn ngươi gả cho Mộ Thanh Viễn!" Giọng nói lạnh lẽo của Dạ Mị lần nữa vang lên, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

Vân Yên sững sờ, gả cho Mộ Thanh Viễn? Làm sao có thể? Nàng chợt cười nói: "Đừng đùa, chắc hẳn ngươi cũng biết rõ, ta bị Mộ Thanh Viễn từ hôn rồi, ngươi cảm thấy hắn sẽ nguyện ý lấy ta sao?"

Dạ Mị lạnh nhạt nói: "Chuyện này thì phải xem lợi thế trong tay ta có quan trọng hay không rồi."

"Ngươi đang uy hϊếp ta!" Vân Yên biến sắc, tức giận trừng mắt người áo đen kia, mẫu thân vì nàng mà phải chịu uy hϊếp còn ít sao? Ngay cả khi phải mất mạng, nàng cũng hận nhất bị người khác uy hϊếp.

Trong bóng đêm, Dạ Mị giương mắt liếc nhìn cô gái đối diện, giọng nói không chút gợn sóng: "Ngươi có thể nói không, nhưng ngươi phải rõ ràng hậu quả."

Bình tâm lại, Vân Yên lạnh lùng nhìn về phía trước, nói: "Gả cho Mộ Thanh Viễn không khó, nhưng mà ta là thê tử chưa cưới của Mộ Cảnh Nam, ngươi cảm thấy Mộ Cảnh Nam sẽ để người khác đội nón xanh cho hắn sao? Đến lúc đó sợ là huynh đệ bất hòa, triều đình khϊếp sợ, đối với ngươi có lợi ích gì?"

"Chuyện này không liên quan đến ngươi." Dạ Mị lạnh lùng nói.

Nghe thế, Vân Yên nhíu mày, nhưng không đợi nàng suy nghĩ nhiều, thanh âm ủ dột lại vang lên lần nữa: "Chuyện thứ hai, gϊếŧ Chấn Uy đại tướng quân Dương Ngạo."

Gϊếŧ người? Dương Ngạo? Đó không phải là bộ hạ cũ của ông ngoại sao? Vân Yên nói: "Theo ta biết, Chấn Uy đại tướng quân hiện tại không ở kinh thành, hơn nữa võ công của ngươi cao cường, còn cần ta động thủ sao? Mặt khác, vì một chút nguyên nhân, chuyện này không được."

"Xem ra ngươi cũng không biết chân tướng thảm án diệt môn nhà ông ngoại ngươi năm đó."

Lời này giống như một hòn đá phá vỡ mặt hồ yên tĩnh, Vân Yên đứng lên bước tới gần Dạ Mị, hai tay "pằng" một tiếng vỗ lên bàn: "Có phải ngươi biết gì đó hay không?" Nàng vẫn luôn muốn biết chân tướng án diệt môn nhà ông ngoại, tin tức bên Cơ Lãnh Tuyết quá ít.

"Chuyện ta biết rõ cũng không nhiều, nhưng ta có thể tra xét giúp ngươi." Dạ Mị lạnh nhạt nói, ánh mắt thâm thúy nhìn vào cô gái trước mắt, "Ngươi suy nghĩ một chút, Lý gia mất, ai là người có lợi nhất."

"Cao gia, Liễu gia!" Tay Vân Yên run rẩy, cái bàn cũng run run theo, không phải nàng không hoài nghi, chỉ khổ nỗi không có chứng cớ.

Dạ Mị đứng lên, xoay người, nói: "Nhớ, chuyện ngươi đồng ý với ta, nếu ngươi làm trái, ta sẽ khiến ngươi trả giá thật lớn."

"Hừ!" hừ lạnh một tiếng, một cơn gió lạnh thổi qua, người trong phòng đã biến mất không thấy.

Vân Yên ngồi trên mặt đất, nếu không phải năm đó nhà ông ngoại xảy ra biến cố, mẫu thân cũng sẽ không chết.

Đêm khuya, trên mái hiên, nam tử áo đen đứng thẳng chắp tay sau lưng, phía sau hắn xuất hiện một cô gái áo tím thùy mị động lòng người.

"Ngươi thật sự tính đưa Thiên Hương đậu khấu cho nàng?" Tử Ảnh lạnh giọng hỏi.

Dạ Mị cười lạnh, nói: "Cho nàng? A... vậy thì phải xem nàng có thể sống được đến lúc đó không."

"Vậy vì sao không trực tiếp gϊếŧ nàng?" Tử Ảnh làm động tác cắt cổ.

Dạ Mị trầm mặc một lát, lắc đầu nói: "Trước không cần, nàng còn hữu dụng."

Hữu dụng? Tử Ảnh nghi hoặc nhìn hắn, người có thể hữu dụng đối với hắn không nhiều lắm, Vân Yên, quả thực không đơn giản.