Chương 8, 9, 10: Dạ thám

Chương 8:

Lúc chạng vạng, thời điểm Vân Yên ngồi ngẩn người ở bệ cửa sổ, một bóng người xuất hiện phía sau nàng, Vân Yên đương nhiên biết người này là ai, chỉ có hắn mới lặng yên đứng sau lưng nàng như thế.

"Đại ca, đã lâu không gặp." Vân Yên quay đầu lại nhìn nam tử kia, khẽ cười một tiếng.

Nam tử kia tướng mạo anh tuấn, giữa hai hàng lông mày lộ ra anh khí, khoảng chừng 23, 24 tuổi. Hắn ngồi xuống bên cạnh Vân Yên, đôi mắt tràn đầy thương yêu: "Yên, thật xin lỗi, ta về trễ, sáng nay trong quân có chuyện quan trọng. Bảy năm rồi, chúng ta đã không gặp nhau bảy năm, những năm này ta từng vô số lần muốn đi tìm ngươi nhưng quân sự bận rộn, ta... Đại ca để ngươi chịu khổ. Để đại ca nhìn kĩ một chút, Yên Nhi của chúng ta trổ mã ngày càng xinh đẹp, có điều sao lại gầy yếu như thế, là ở nông thôn sống không tốt sao?"

Vân Yên cười nhạt, bảy năm trước, thời điểm nàng rời khỏi nhà, đại ca đã vào quân, dĩ nhiên người đại ca này không phải đại ca ruột của nàng, hắn là đường ca của nàng, nhưng sau này lại trở thành con riêng của Tướng phủ, mà nàng lại quen gọi hắn là đại ca.

"Đại ca không cần lo lắng, ta rất tốt." Ở Vân phủ này người để ý nàng nhất chắc cũng chỉ có vị đại ca này đi.

Nhìn Vân Yên khẽ nhíu mày, Vân Hoằng nghĩ tới điều gì, trầm giọng nói: "Yên, mấy lời đồn đãi bên ngoài ngươi không cần để ý tới. Về phần Tứ vương gia, đại ca nhất định sẽ nghĩ biện pháp khiến hắn hồi tâm chuyển ý. Còn về phần cha, ta sẽ khuyên hắn đi cầu xin Hoàng thượng hủy bỏ mối hôn sự này. Để ngươi phải gả cho loại người như Lục vương chẳng phải là bắt người chịu khổ sao?" Nói tới đây, hắn nắm chặt hai quả đấm, cũng không biết phụ thân nghĩ thế nào.

Hủy bỏ? Vân Yên lắc đầu: "Đại ca, chẳng lẽ ngươi không rõ suy nghĩ của cha sao?"

Vân Hoằng sững sờ, sắc mặt nháy trở nên ảm đạm.

Vân Yên kéo tay Vân Hoằng an ủi: "Đại ca, ngươi yên tâm, ta sẽ tự chăm sóc bản thân thật tốt."

Vân Hoằng bất đắc dĩ nhìn cô muội muội này của mình, năm đó mẫu thân nàng mất, nàng lẻ loi hiu quạnh núp trong phòng khóc thút thít, yếu ớt làm cho người ta đau lòng. Nhưng nhiều năm không gặp, Yên Nhi đã trầm ổn hơn so với trước kia, còn biết an ủi hắn, không còn là bé gái nho nhỏ năm đó đi theo phía sau mình nữa. Không hiểu sao trong lòng có chút mất mát.

"Ngươi nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai ta lại tới thăm ngươi, phụ thân bên kia ta sẽ thuyết phục." Vân Hoằng ném cho Vân Yên mấy câu này xong liền đứng dậy rời đi.

Nhìn bóng lưng Vân Hoằng, Vân Yên không khỏi thở dài, cần gì phải làm chuyện vô ích, nhưng nàng hiểu hắn thật sự đối xử với nàng rất tốt. Nàng chợt nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời đã ngã về tây giống như một tấm màn từ từ buông xuống mang theo cảm giác thê lương. Bỗng nhiên trước mắt tối sầm, thiếu chút nữa ngã nhào ra đất, cũng may nàng kịp vịn vào bệ cửa sổ mới không bị ngã.

Đúng lúc này có tiếng bước chân bên ngoài truyền đến, Bích Thủy vừa vào nhà, thấy Vân Yên từ từ đứng lên, nàng lập tức vọt tới, gấp giọng hỏi: "Tiểu thư, người không sao chứ?"

Vân Yên chỉ thấy trước mặt có một cái bóng mơ hồ lung lay, cuối cùng cũng nhìn rõ, nàng lắc đầu nói: "Có lẽ là quá mệt mỏi, không cần lo lắng." nói xong, nàng từ từ đứng lên.

Vẻ mặt Bích Thủy khẩn trương, dường như nghĩ tới điều gì, nàng nói: "Thu Diên nhờ ta truyền lời cho người, vật đó ở Phong Lâm sơn trang."

Phong Lâm sơn trang sao? Vân Yên khẽ nhíu mày, nàng đã từng nghe nói tới nơi này, ở giáp ranh kinh thành, người từ khắp nơi thường lui tới, vật kia ở đó cũng là bình thường.

Xem ra nàng phải đích thân đi một chuyến.

Chương 9:

Màn đêm buông xuống, một bóng đen lập tức phi ra ngoài, nhảy xuống tường rào.

Đôi mắt sáng chuyển động nhìn cảnh tượng phía dưới, sơn trang này quá mức tĩnh mịch rồi, nàng không do dự chạy về hướng khu phòng ốc.

Vậy mà dọc đường đi nàng càng phát hiện có gì đó không đúng, vật quan trọng như vậy vì sao không có ai canh giữ?

Đang nghĩ tới đây thì có một trận gió lạnh thổi qua, trong lòng nàng giật mình, có sát khí. Nàng đột nhiên ngã người về phía trước tránh một kiếm bổ tới, vậy mà vẫn có thể cảm thấy lạnh sống lưng. Nàng nhàn nhạt cười một tiếng, tình hình này nàng thành cá trong chậu rồi.

"Đây chính là đạo đãi khách của quý sơn trang sao?" Vân Yên cười lạnh nói.

"Khách? Vị khách này còn để ta chờ thật vất vả!" một giọng nữ lạnh lẽo vang lên.

Sắc mặt Vân Yên thay đổi, quay đầu lại nhìn người trước mặt, đêm quá đen không thấy rõ dung mạo, chỉ mơ hồ thấy được người kia một thân tử y, nghe thanh âm là một cô gái. Nhưng đó cũng không phải trọng yếu nhất.

Ánh mắt nàng thoáng nhìn về phía trên mái hiên, nơi đó có một bóng đen đứng trang nghiêm, sự hiện hữu của hắn giống như ánh sáng xuyên qua màn đêm, càng thêm chói mắt. Khí thế lỗi lạc như thế dù có cố ý thu liễm thế nào cũng không hoàn toàn che đi được. Yên lặng như thế, ánh mắt bén nhọn rơi vào người nàng khiến nàng cảm thấy máu cũng có chút đông lại. Trong lòng nàng trầm xuống, lần này, nàng thật sự gặp đối thủ rồi.

Cô gái kia giơ trường kiếm trong tay lên, lạnh giọng hỏi: "Nói, ngươi rốt cuộc là ai, tới Phong Lâm sơn trang có mục đích gì?"

Nghe vậy, Vân Yên hồi phục tinh thần, nàng lạnh nhạt nói: "Mục đích? Ngươi nói ngươi đang ở đây chờ ta, chắc hẳn trong lòng đã biết rõ, cần gì phải hỏi nhiều?"

"Nói, làm sao ngươi biết Thiên Hương đậu khấu ở chỗ này!" Cô gái áo tím quát lên.

Quả nhiên Thiên Hương đậu khấu ở đây, Vân Yên thở dài, đáng tiếc đã bị phát hiện, nếu chỉ có một mình nữ tử này, có lẽ còn có biện pháp. Nhưng người trên mái hiên mới là kẻ địch lớn nhất.

"Ngươi cứ nói đi!" còn chưa dứt lời, một tia sáng bạc trong tay áo Vân Yên bay ra trực tiếp đâm về phía cô gái kia. Đã bị phát hiện rồi, nàng cũng không thể ở đây cùng người ta nói chuyện phiếm.

Cô gái áo tím sững sờ, hiển nhiên không ngờ người trước mắt ra tay nhanh như vậy, vội vàng dùng kiếm đỡ, vậy mà sau mấy hiệp nàng vẫn không chiếm được thế thượng phong, sao có thể như vậy?

Vân Yên vừa đẩy trường kiếm của cô gái áo tím ra, trong lòng đột nhiên vang lên một hồi chuông báo động, nàng thu trường kiếm đón nhận một kiếm đột ngột này.

Hoảng hốt nghênh địch, cả người nàng lùi về sau mấy bước, vậy mà còn chưa kịp đứng lại, một kiếm bén nhọn nữa đã ập tới. Nàng nghiêng thân tránh thoát nguy hiểm, vội vàng không kịp quay đầu lại, sắc mặt nàng ngưng trọng, trong lòng lạnh run, trong đêm tối ánh mắt thâm thúy băng lãnh của người đối diện, cộng thêm sát khí khiến người ta run sợ, đây rốt cuộc là ai?

Ban đêm không gió, nàng lại cảm thấy trên mặt lạnh lẽo, đó là sát khí, trường kiếm trong tay nàng chuyển qua đón nhận thế kiếm bén nhọn lần nữa bổ tới, cả người cũng chấn động theo.

Nhìn bóng đêm, Vân Yên lạnh giọng nói: "Sau này còn gặp lại." Ngay sau đó nàng tung người nhảy lên mái hiên, nhảy xuống.

Trong Phong Lâm sơn trang, cô gái áo tím đi đến bên cạnh nam tử áo đen, nhỏ giọng hỏi: "Vì sao không đuổi theo?"

Ánh mắt thâm thúy của nam tử áo đen chuyển động, nở nụ cười lạnh lùng: "Đuổi theo? Ngươi đuổi kịp nàng sao? Tiên Vân Bộ, tái hiện giang hồ."

Nghe thấy thế, cô gái áo tím biến sắc, kinh ngạc nhìn nam tử áo đen, sau đó sắc mặt nặng nề nói: "Nếu không phải người phía dưới báo lại gần đây có người truy tìm Thiên Hương đậu khấu, sợ là chúng ta sẽ chịu thiệt thòi lớn trong tay nữ nhân này."

Nhớ tới lúc nãy đánh nhau với người kia, trong lòng nàng trầm xuống, dựa theo thực lực của nàng mà không chiếm được bất cứ tiện nghi gì từ người kia, nghĩ lại trong lòng vẫn còn sợ hãi. Nàng nói tiếp: "Dựa theo thực lực của ngươi, muốn đuổi theo nàng cũng không phải không có khả năng, nhưng lần sau muốn bắt nàng cũng không dễ dàng."

Nam tử áo đen nhìn cô gái áo tím bên cạnh, ánh mắt thâm thúy mang theo lãnh ý, lạnh lùng nói: "Chỉ cần nàng muốn có Thiên Hương đậu khấu, nàng sẽ không thoát khỏi lòng bàn tay ta."

Chương 10:

Đêm tối, bên ngoài Biện Hiên các, một bóng đen quan sát xung quanh không có người nào, nhảy xuống tường rào đi tới một gian phòng, đẩy cửa đi vào.

Vân Yên khẽ vuốt ngực, mấy ngày nay thân thể nàng không tốt, dù không bị thương nặng nhưng hơi thở cũng có chút không ổn định. Nếu như người kia đuổi theo, chỉ sợ hôm nay khó thoát thân.

"Ào ào..." Trong phòng truyền đến một âm thanh, Vân Yên biến sắc, trong lòng cảnh giác, lạnh giọng hỏi: "Người nào?"

Đột nhiên gian phòng sáng lên, chiếu sáng dung nhan mỹ lệ của Bích Thủy, nàng nhìn Vân Yên, nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, là ta."

Nghe được thanh âm quen thuộc, Vân Yên thả lỏng tinh thần, có lẽ là do kinh nghiệm khiến nàng cảnh giác cao độ, nàng đóng cửa phòng, đi về phía Bích Thủy, trầm giọng nói: "Sao còn chưa nghỉ ngơi?"

Dường như phát giác thân thể Vân Yên khó chịu, Bích Thủy đi tới đỡ nàng ngồi xuống, sau đó liền hỏi: "Tiểu thư, lấy được vật đó chưa?" Nói xong, nàng nín thở đợi câu trả lời của Vân Yên.

Khẽ lắc đầu, sắc mặt Vân Yên lạnh lùng: "Lần này, chúng ta gặp được đối thủ rồi, sợ là không dễ lấy được Thiên Hương đậu khấu đâu." Nhớ tới người kia có hơi thở như trong địa ngục, lòng nàng có chút không yên, đây là lần đầu tiên nàng có cảm giác sợ hãi như vậy, tựa như hắn chính là thần mà nàng ở trước mặt hắn chỉ là con kiến hôi.

Nghe vậy, Bích Thủy kinh hãi, ngay cả tiểu thư cũng phải kiêng kị người này sao? Nàng gấp giọng hỏi: "Tiểu thư, phải làm sao bây giờ? Bất luận thế nào chúng ta cũng phải lấy được Thiên Hương đậu khấu."

Nhìn bộ dáng kích động của Bích Thủy, Vân Yên kéo tay nàng qua cười nói: "Chuyện này ta tự có kế hoạch, không cần phải lo lắng."

Bích Thủy gật đầu, bình phục tâm tình, hỏi: "Vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì đây? Đáng tiếc sư phụ là thần long thấy đầu không thấy đuôi, nếu có hắn ở đây, nhất định có biện pháp."

"Mấy năm nay sư phụ đã giúp ta rất nhiều, sao có thể làm phiền hắn!" trầm ngâm một lát, Vân Yên nhìn ánh nến chập chờn, trong mắt nàng in ảnh ngược của ngọn nến, càng ngày càng mơ hồ, hồi lâu, nàng trầm giọng nói: "Chuyện này còn cần bàn bạc kĩ hơn, ngày mai ngươi theo ta đi Linh Lung Các một chuyến."

Sáng sớm hôm sau, bên ngoài truyền đến từng trận tiếng vang rầm rầm xen lẫn tiếng ồn ào, là thanh âm của Bích Thủy, Vân Yên mở mắt, nghiêng đầu nhìn ra ngoài, đang còn sớm, xảy ra chuyện gì?

Thời điểm đang chuẩn bị xuống giường, đột nhiên "bùm" một tiếng, cửa bị người khác đυ.ng vỡ. Mấy tỳ nữ xách theo thùng nước đi vào, vẩy nước khắp phòng.

"Các ngươi làm cái gì? Cút ra ngoài, không cho phép quấy rầy tiểu thư nghỉ ngơi." Bích Thủy kêu to, muốn ngăn cản những người đó.

"Bắt con tiện tỳ không biết điều này lại cho ta." một thanh âm quyến rũ ngoài cửa vang lên, một thiếu phụ mặc y phục gấm tơ vàng xuyên qua đám người đi vào, mắt phượng cao ngạo không để ý quét một vòng quanh phòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Vân Yên, nhìn cái bớt trên mặt nàng, trong mắt càng thêm khinh miệt.

"Ơ, đây không phải là Tam tiểu thư của chúng ta sao? Mấy năm không gặp, đẹp lên không ít."

Nhìn ánh mắt không có ý tốt của Liễu Tịnh Lâm, Vân Yên nhíu mày nhìn lướt qua những tỳ nữ đang vẩy nước trong phòng, lạnh nhạt nói: "Mới sáng sớm Nhị di nương dẫn người tới đây muốn làm gì?"

Nghe vậy, Liễu Tịnh Lâm che miệng cười nói: "Tướng gia cho mời ngươi cũng không đi, ta là di nương ngươi lại càng không để vào mắt, cho nên sáng nay ta liền không mời mà tới, về phần họ, là vì tam tiểu thư sắp trở thành Lục vương phi rồi, ta cố ý dẫn bọn họ đến đây xua đuổi xúi quẩy tránh cho đến lúc đó mang theo xúi quẩy này vào nhà chồng, vậy cũng không tốt."

Xúi quẩy? Vân Yên cười khẽ: "Vậy thì đa tạ Nhị di nương." Nói xong, nàng ngồi trên giường nhìn những người đó làm trò.

Thấy dáng vẻ chẳng thèm để ý của Vân Yên, Liễu Tịnh Lâm giống như đánh một quyền vào bông, Bích Thủy cũng khó hiểu nhìn Vân Yên, phàm là người bị gây hấn sao tiểu thư lại bình tĩnh như vậy.

Những tỳ nữ kia vẩy nước xong đều lui ra ngoài, Vân Yên đứng dậy cười nói với Liễu Tịnh Lâm: "Hôm nay đa tạ Nhị di nương quan tâm."

Liễu Tịnh Lâm nhíu mày, cười nói: "Người một nhà không cần nói cảm ơn, cũng không còn sớm, hôm nay hoàng hậu nương nương triệu kiến ta với tỷ tỷ, ai nha, ta phải trở về chuẩn bị, lát nữa còn phải vào cung đấy."

"Vậy thì không tiễn di nương rồi." Vân Yên cười nhạt nói.

Liễu Tịnh Lâm khinh thường liếc Vân Yên một cái, sau đó mang người hiên ngang rời đi.

Nhìn dáng vẻ phách lối của Liễu Tịnh Lâm, Bích Thủy không nhịn nổi: "Đây là dạng nữ nhân gì a, cậy mạnh như vậy, vừa rồi suýt chút nữa xông lên đánh nàng rồi, nếu không phải tiểu thư dặn ta không được dụng võ, ta đã sớm lột da các nàng. Tiểu thư, sao người lại hiền lành vậy a, người xem khắp phòng đều là nước, thật tức chết ta mà."

"Đối với loại nữ nhân nông cạn này, ngươi không cảm thấy nụ cười là vũ khí tốt nhất sao?" Vân Yên liếc nhìn bóng lưng ung dung của Liễu Tịnh Lâm, Tứ vương gia là con trai trưởng của Hoàng hậu, lần triệu kiến này không giống bình thường, hôm nay nàng ta tới đây là muốn nhục nhã nàng thôi, cứ để nàng ta đắc ý một chút, "Tốt lắm, nhanh chuẩn bị đi, ăn điểm tâm xong sẽ đi Linh Lung Các."