Chương 10

Đã nhiều ngày trôi qua, Diệp Mộ Linh không thể không cảnh giác, bởi vì hảo muội muội của nàng đã có hành động, chính là hành động cực kỳ cẩn thận, làm cho nàng nhìn không ra một tia manh mối nào, trước mắt, nàng chỉ biết Lưu thị sai thân tín của nàng ta, cũng chính là nãi nương (bà vυ") Tiễn ma ma bí mật ra phủ, đã hai ngày chưa về, về phần làm chuyện gì thì nàng còn chưa biết.

Mà khóa huấn luyện mấy nha hoàn cũng đã đi vào quỹ đạo, bốn người chia làm hai tổ thay phiên nhau học, Hỏa Diễm cùng Địa Nhân thường tranh thủ thời gian nhàn hạ đến dạy các nàng một ít công phu thô thiển cùng phân biệt mấy dược phẩm đơn giản, nàng tin tưởng chỉ cần qua một thời gian, các nàng ấy nhất định sẽ đạt được thành tựu nhất định, ngoài ra Diệp Mộ Linh còn căn cứ vào đặc điểm tính cách của từng người, phân cho mỗi người học tinh thông một môn sở trường, Hồng Thường học quản lý sổ sách của các cửa hàng, bởi vì tương lai, hồi môn của nàng sẽ có mấy cửa hàng này, nàng cần phải nắm chặt chẽ tình hình của chúng trong tay mình, mà Lục Thường cần học cách thu thập và sửa sang tin tức, nàng muốn cơ sở ngầm của mình cũng phải có người đến quản lý, huấn luyện, đối với Kim Châu thì chú trọng bồi dưỡng cách bày mưu tính kế, nàng tin chắc, chỉ cần một thời gian ngắn Kim Châu tất có thể độc diễn một phương, mà Ngân Châu tính tình ngầm tàn nhẫn, để cho nàng ta chuyên chú học võ, tương lai nhất định sẽ hữu dụng.

Ánh mắt kiên nghị tràn ngập tự tin nắm giữ hết thảy, nàng tin tưởng, kiếp này nàng sẽ không trở thành một tiểu thư bị người kìm chế nơi khuê phòng, mà các nàng ấy nhất định sẽ trở thành phụ tá đắc lực không thể thiếu của nàng.

"Tiểu thư, nô tỳ đã nghe ngóng được nhan sắc cùng kiểu dáng xiêm y mà Tần vương quận chúa sẽ vận, cũng đã sai người làm một bộ xiêm y thật giống đưa tới đây."

Hồng Thường cung kính hướng tiểu thư nhà nàng nói

"Đi thông tri nhị tiểu thư, canh giờ trễ chút liền đến đây chọn lựa xiêm y, ngày mai đi Mộc Vương phủ ."

Thời gian không tới một canh giờ , xiêm y liền được đưa tới, tổng cộng có năm bộ, nhưng trong đó có một bộ váy bằng sa y vàng nhạt bắt mắt, bên ngoài gấm vóc may một tầng sa mỏng, chỗ làn váy dùng chỉ kim tuyến thêu một đóa thược dược lớn như đang nở rộ dưới ánh mặt trời, kí©h thí©ɧ tầm mắt người nhìn, mà từ chỗ lưng váy lên đến cổ áo lại được dùng bảo thạch thuần sắc bạc khảm lên, hoa mỹ đến cực điểm, Diệp Mộ Linh mỉm cười gật gật đầu.

Mấy bộ xiêm y còn lại cũng đủ xinh đẹp, chỉ tiếc không đủ kinh diễm, hơn nữa để chung một chỗ với bộ sa y vàng nhạt liền trở thành vật phụ trợ .

"Tiểu thư, nhị tiểu thư đến đây."

Hồng Thường ở bên tai Diệp Mộ Linh nói, Diệp Mộ Linh gật đầu, trên khuôn mặt hiện lên tươi cười ôn hòa:

"Mộng Dao, ngươi đã đến rồi. Ngày mai Mộc Vương phủ diễn ra hội thi thư, mẫu thân đã đáp ứng cho ngươi đi cùng với ta."

Diệp Mộng Dao vừa tiến một bước vào phòng Diệp Mộ Linh, liền bị một mạt vàng nhạt trên bàn hấp dẫn ánh mắt, âm thầm tham lam đánh giá vài lần, sau đó mới ra vẻ vô cùng thân thiết kéo tay Diệp Mộ Linh :

"Tỷ tỷ, lần này phải thật sự đa tạ tỷ, nhờ tỷ muội muội mới có cơ hội tham dự tiệc tại Mộc Vương phủ. Chính là muội muội chưa tham dự lần nào, rất sợ sẽ đánh mất mặt mũi Trấn Viễn Hầu phủ ta."

Diệp Mộ Linh cố ra vẻ an ủi vỗ vỗ tay nàng, nghĩ rằng, như thế nào lại nóng vội như vậy, bất quá lần này sẽ cho ngươi như nguyện, kiện xiêm y kia cũng thật sự chuẩn bị riêng cho ngươi đâu

"Muội muội yên tâm đi, mặc dù ngươi chính là thứ nữ, nhưng những quận chúa, tiểu thư khác nhất định sẽ không khó xử ngươi, huống hồ hết thảy còn có tỷ tỷ đâu, ngươi cứ yên tâm đi"

Diệp Mộng Dao gắt gao nắm chặt khăn lụa trong tay, sóng mắt lưu chuyển, tất nhiên có một phen phong tình khác, hừ, tưởng nàng nghe không hiểu ý tứ của nàng ta sao, không phải đang ám chỉ nàng bất quá là cái thứ nữ thượng không được mặt bàn, những người khác muốn khinh thường, làm khó nàng, cho dù tình huống của nàng có ra sao thì người khác cũng sẽ không cho rằng nàng đánh mất thể diện Hầu phủ, bởi vì nàng chỉ là một cái thứ nữ nho nhỏ, dựa vào cái gì mà đòi đại biểu Hầu phủ đâu.

Bất quá trước mắt, nàng thật sự muốn dựa vào Diệp Mộ Linh mới có thể xoay người, nhưng nàng ta đối với nàng có bao nhiêu tốt nàng đều nhất nhất nhớ kỹ, một ngày nào đó nàng sẽ làm nàng ta thân bại danh liệt.

"Tỷ tỷ yên tâm, muội muội tất nhiên là sẽ không làm cho tỷ tỷ phải quan tâm, tỷ tỷ không phải nói xiêm y đã đưa tới sao, không bằng chúng ta trước đi chọn lựa xiêm y"

Nói xong giống như vô tình nhìn về phía xiêm y đặt trên bàn gỗ đào. Diệp Mộ Linh làm bộ như bừng tỉnh, vỗ vỗ tay nàng :

"Đều là tỷ tỷ không tốt, cùng muội muội nói chuyện, nhưng lại đem đại sự hạng nhất này quên đi, thật sự là nên phạt, muội muội mau đến xem xem, đây đều là tỷ tỷ cho người tỉ mỉ thiết kế cắt may, muội muội mau chọn một kiện vừa mắt đi"

Diệp Mộng Dao ra vẻ thong dong tiêu sái đến bên cạnh bàn, cầm lên kiện thứ nhất cũng không phải kiện sa y vàng nhạt kia, mà là một kiện váy màu ngọc bích, đuôi váy thêu đóa lớn đóa lớn hoa như sóng cuộn, rất là xinh đẹp, Diệp Mộ Linh liền phối hợp nói,

"Muội muội thân hình nhỏ nhắn, vận kiện váy này nhất định sẽ vô cùng thanh tú lại tự nhiên, có một phen ý nhị khác."

Diệp Mộng Dao vừa nghe liền có chút sốt ruột, Diệp Mộ Linh ngươi giỏi lắm, sợ ta đoạt xiêm y tốt của ngươi nên lấy kiện xiêm y này hạ thấp ta phải không, nghĩ vậy liền ra vẻ không hài lòng lắc đầu. Sau đó giống như tùy ý cầm lấy kiện sa y vàng nhạt chói mắt ướm thử lên người mình,

"Muội nhìn bộ này cũng không sai, màu da muội trắng nõn, màu vàng nhạt rất thích hợp, tỷ tỷ thấy thế nào?"

Lục Thường nghe xong, bất đắc dĩ trợn trắng mắt, da mặt nhị tiểu thư cũng thật dày, muốn nói màu da trắng nõn, kia có ai có thể so với tiểu thư nhà nàng? Diệp Mộ Linh nghe xong, không khỏi khó xử nhíu nhíu mày:

"Xiêm y này hình thức mặc dù tốt, nhưng lại quá mức đẹp đẽ quý giá, không bằng chọn kiện này thì thế nào?" Nói xong cầm lấy một khác sa y thủy sắc, phần trước ngực được thêu một đóa hoa lớn, nhụy hoa khảm trân châu trong suốt.

"Chớ không phải tỷ tỷ luyến tiếc đi? Xem ra thân phận muội muội đê tiện, không xứng vận xiêm y này"

Diệp Mộng Dao giả vờ điềm đạm đáng yêu nặn ra vài giọt nước mắt.

"Muội muội hiểu lầm , ý tỷ tỷ không phải như vậy, sao có thể vì một kiện xiêm y mà làm tổn thương tình cảm tỷ muội nhiều năm chứ, muội muội nếu thích cứ việc cầm là được"

Hồng Thường xem một màn chân tình thiệt ý của Diệp Mộ Linh không khỏi có chút cảm khái, tựa hồ chỉ ở thời điểm cùng những người này diễn trò tiểu thư mới có thể bộc lộ cảm xúc như người thường, còn thời điểm bình thường thì luôn giữ một bộ dáng thờ ơ. Diệp Mộng Dao rốt cục cũng nín khóc, mỉm cười, gắt gao cầm chặt kiện xiêm y không buông tay, Diệp Mộ Linh nhìn nha hoàn phía sau nàng , Tố Thu, thật đúng là đủ tố (mộc mạc), mặc xiêm y cũng không bằng nha hoàn bậc hai, nàng liền phân phó:

"Hồng Thường, đem một kiện tân xiêm y của nha hoàn nhất đẳng đưa cho Tố Thu, ngày mai đi Mộc Vương phủ, không thể để muội muội đánh mất mặt mũi được."

"Còn không tạ ơn tỷ tỷ, ngày thường ngân lượng của ngươi đều tiêu đi đâu đâu."

Hai tỷ muội lại hàn huyên vài câu, trong lòng Diệp Mộng Dao mang theo tràn đầy vui mừng cáo từ. Diệp Mộ Linh nhìn bóng dáng nàng ta rời đi, trên môi gợi lên một tia cười mỉm vì ý đồ được thực hiện, nàng biết, lấy tính tình Diệp Mộng Dao tất sẽ lựa chọn kiện sa y vàng nhạt kia, nàng bất quá chỉ bồi nàng ta làm bộ làm dáng chút thôi. Nhìn bộ dáng vui mừng kia của nàng ta, cũng không biết ngày mai nàng ta còn có thể cười thoải mái như vậy hay không.