Chương 3: Tàn phi trở về

Bên trong căn phòng được trang trí hoa lệ, có không ít người đang ngồi nới đó, ai ai cũng đều lộ ra gương mặt đau buồn, nhưng ai biết được người nào là thật lòng, người nào là giả vờ cơ chứ?!

Bất kể là thật lòng hay giả dối, mọi người đều trong lòng hiểu rõ. Trong phủ, Tam tiểu thư cùng Tứ tiểu thư đều rất được sủng ái, là hòn ngọc quý trên tay lão gia. Vậy mà một người hiện đang nằm bất tỉnh trên giường, một người lại không rõ sống chết. Mọi người đều là người thông minh, ai lại bày ra vẻ mặt xem kịch vui ra chứ? Không sợ bị lão gia bỏ sao?!

Màn gấm được vén lên, lộ ra nữ hài tử đang nằm hôn mê bất tỉnh trên giường. Gương mặt nữ hài tử trắng bệch, toàn thân lạnh lẽo khiến đại phu cũng phải lắc đầu.

“Thượng thư đại nhân, không phải lão phu không muốn cứu Tứ tiểu thư, mà là… Aizz…”

Thượng thư phu nhân nghe vậy hoảng sợ muốn ngất xỉu, may mắn có nha hoàn bên cạnh đỡ. “Phu nhân, cẩn thận!”

Thượng thư phu nhân lắc đầu, ý nói bản thân không sao. Thượng thư đại nhân thấy vậy, lo lắng nhìn đại phu:

“Đại phu chẳng lẽ nữ nhi thật sự không thể sao?”

Đó là một trong hai nữ nhi hắn yêu thương nhất, vậy mà hiện tại hai nữ nhi hắn đều gặp chuyện. May mắn là Linh Nhi mạng lớn, chỉ là hoảng sợ đến ngất xỉu. Nhưng còn Lan Nhi…

Hắn đưa mắt nhìn nứ nhi đang bất tỉnh trên giường. Chẳng lẽ đời này nữ nhi của hắn phải thành người tàn phế hay sao?! Rốt cuộc hắn đã làm gì sai?! Tại sao Thiên gia lại đối xử với hắn như vậy?!

“Thượng thư đại nhân ngài bớt đau lòng…” Đại phu thở dài, cúi chào mọi người rồi đi theo nha hoàn ra ngoài.

“Lão gia, người nhất định phải cứu Lan Nhi… Lão gia…” Thượng thư phu nhân được nha hoàn đỡ đến bên giường, không ngừng khóc lóc.

Nữ nhi của nàng, tại sao nữ nhi của nàng lại phải bị như vậy? Thiên gia ngài thật không công bằng, nữ nhi nàng còn nhỏ như vậy, làm sao lại đối xử với nó như vậy?! Làm sao lại cướp đi đôi chân của nó. Tại sao!!!

Lão thái thái thấy vậy liền nhíu mày, mặc dù nàng không thích đưa cháu này lắm nhứng dù sao vẫn là cháu nàng. Nữ nhân mà bị tàn phế hai chân thì liệu có người nào lấy ?! May mắn là đứa cháu cưng Linh Nhi của nàng không bị làm sao!

“Được rồi! Lan Nhi còn chưa có chết, nàng khóc cái gì!” Thượng thư đại nhân tức giận trừng mắt nhìn thê tử mình, trong lòng cũng đau lòng không kém. Nữ nhi của hắn sau này phải sống thế nào đây? Nàng chỉ mới có mười hai tuổi!

Thấy Thượng thư đại nhân nổi giận mọi người đồng loạt cúi đầu. Trong lòng cũng rất thương hại Tứ tiểu tư, còn nhỏ như vậy đã bị tàn phế sau này không thể nào lấy chồng được rồi. Mà nếu có lấy chồng cũng không thể lấy hoàng tử vương tôn được, cùng lắm gả cho một gả nông dân nghèo mà thôi! Nếu Tứ tiểu thư không thể gả ra ngoài được, thì người có lợi không phải là các nàng sao?! Nghĩ đến đây, các vị di nương liền yên tâm.

“Lão gia người nhất định phải cứu Lan Nhi… Lão gia à, nữ nhi của chúng ra không thể bị tàn phế được!” Thượng thư phu nhân khóc lóc thảm thương, nàng chỉ có hai nữ nhi duy nhất, cả hai đều là mạng sống của nàng, nàng không thể mất một trong hai đứa được.

“Được rồi, nàng đừng khóc nữa. Mai ta sẽ tiến cung cầu xin Hoàng thượng ban thái y giỏi nhất Thái y viện. Thế nào Lan Nhi nhà chúng ta cũng sẽ khỏi!” Thượng thư đại nhân an ủi thê tử, Lan Nhi là nữ nhi mà hắn thương yêu nhất, hắn sao có thể nhìn nàng tàn phế suốt đời được?!

“Lão gia, có thật không…?” Thượng thư phu nhân ngẩng đầu, ánh mắt tràn đầy hi vọng khiến Thượng thư đại nhân gật đầu.

Thượng thư phu nhân thấy phu quân cho mình câu trả lời chắc chắn thì thở phào nhẹ nhỏm. Thái y của Thái y viện, chắc chắn sẽ có thể cứu Lan Nhi!!!

Đưa mắt nhìn về phía nữ hài đang nằm trên giường, gương mặt vẫn trắng bệch, hơi thở vô cùng yếu. Nàng yêu thương vuốt tóc nữ nhi, ánh mắt khổ sở.

Nữ nhi… Mẫu thân hứa với ngươi, nhất định sẽ tìm cách cứu ngươi! Dù phải trả giá thế nào mẫu thân cũng không sợ. Lan Nhi của ta…

Nước mắt lại không kìm được mà rơi xuống, không khí trong phòng nháy mắt trở nên im lặng đến lạ thường.

Lão thái thái không vui nhìn Thượng thư phu nhân, đứa con dâu này nàng rất không hài lòng. Mặc dù xuất thân là nữ nhi của Thừa tướng phủ nhưng lại chẳng có phong phạm của một nàng dâu nên có.

Trước mặt nhi tử luôn tỏ ra yếu ớt, khóc đến thảm thương như vậy, sau lưng lại ra dáng chủ mẫu, không xem nàng vào mắt! Nếu không phải vì đã sinh ra hai nữ nhi xinh đẹp, đáng yêu như vậy, hơn nữa nha đầu Linh Nhi còn rất hiểu chuyện thì nàng đã sớm bảo nhi tử hưu nàng ta rồi!

Thượng thư phu nhân tất nhiên nhận thấy ánh mắt của lão thái thái, chỉ là nàng không nó gì. Nàng biết mẹ chồng không thích nàng nhưng nàng vẫn giữ đúng bổn phận của người làm con dâu.

Mọi việc trong nhà nàng đều chắm lo đầy đủ, hầu hạ tốt mẹ chồng, nuội dạy con khôn lớn. Ngay cả trượng phu muốn nạp thϊếp để nối dõi tông đường nàng cũng đồng ý, nàng cũng đối xử với các thϊếp thất của trượng phu như muội muội. Nàng đã làm tất cả, rốt cuộc tại sao mẹ chồng vẫn không thích nàng?!

Thượng thư phu nhân không biết rằng, lão thái thái vốn xuất thân không mấy cao sang gì nhưng nhờ đứa con trai mới có như ngày hôm nay. Mà Thượng thư phu nhân lại là tiểu thư Thừa tướng, nhà mẹ đẻ vô cùng cao quý, cô cô lại là Thái hậu nên lão thái thái rất không thích đứa con dâu này!

“Ta mệt rồi, Phương Lam đưa ta trở về phòng!” Nữ tử gọi Phương Lam bước ra đỡ tay lão thái thái, trên gương mặt là nụ cười lấy lòng:

“Lão thái thái bậy giờ trời trở lạnh, người nhớ mặc thêm áo nhé! Cẩn thận nhiễm phong hàn.”

“Bà lão ta già rồi. Chết cũng không ai quan tâm. Sợ gì những căn bệnh nhỏ nhoi đó!” Lão thái thái như có như không liếc nhìn nhi tử.

“Lão thái thái nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi!”

Ngươi già ai chẳng thích sống lâu, nghe Phương Lam nói dậy lão thái thái liền cười: “Vẫn là ngươi miệng ngọt!”

Thượng thư đại nhân thấy vậy cũng chỉ có thể thở dài, mẫu thân và thê tử vẫn luôn không hợp, hắn lại chẳng thể làm gì. Hắn đúng là đứa con bất hiếu, là một trượng phu bất trung cũng là một người cha không tốt!

Phương Lam đỡ lão thái thái đi ra cửa, bất ngờ đυ.ng trúng một nha hoàn.

“Ngươi bị ma đuổi hay sao? Chạy gì mà chạy! Ngươi muốn chết hả? Đυ.ng trúng lão phu nhân thì tính sao?” Phương Lam tức giận nhìn chằm chằm nha hoàn. Nếu lúc nãy nàng không nhanh tay đỡ lão thái thái thì chỉ sợ… Nghĩ tới đây Phương Lan không khỏi đổ mồ hôi lạnh.

“Lão phu nhân tha mạng, Phương di nương tha mạng!” Nha hoàn hoảng sợ, vội quỳ xuống đất dập đầu.

Lão thái thái mặc dù tức giận nhưng vẫn không thể hiện, chấp nhất với một đứa nha hoàn thì thật sự mất thân phận.

“Được rồi!” Nàng vung tay, bộ dạng không truy cứu.

“Đa tạ lão phu nhân tha mạng!” Nha hoàn dập đầu tạ ơn.

Lão thái thái lắc đầu. Phương Lam thấy vậy cũng không thể phát tát nữa, nên đành bỏ qua:

“Rốt cuộc có chuyện gì mà khiến ngươi chạy như ma đuổi như thế?!”

“Dạ… Tam tiểu thư… Tam tiểu thư tỉnh rồi ạ!”

Nghe nha hoàn nói vậy, mọi người trong phòng đều dồn ánh mắt đặt lên người nha hoàn đó, riêng Thương thư phu nhân ánh mắt vẫn không rời nữ hài trên giường.

“Linh Nhi tỉnh rồi?! Mau, mau đưa ta đến đó!” Lão thái thái vui mừng ra mặt, lôi kéo Phương Lam đến phòng Tiết Phong Linh.

Đám người trong phòng thấy vậy cũng lần lượt đi theo lão thái thái. Lão thái thái sủng ái Tam tiểu thư thế nào, mọi người ở đây điều rõ ràng. So với Tứ tiểu thư, Tam tiểu thư được lão thái thái yêu thương, nuông chiều hết mực, phải nói là “nâng như trứng, hứng như hứng hoa”!

Trách thì trách tam tiểu thư không được tốt số, mặc dù là tỷ muội song sinh nhưng lại không được hưởng tình yêu thương của lão thái thái, hơn nữa hiện tại lại bị tàn phế hai chân…

Đoàn người kéo nhau rời đi, để lại trong phòng chỉ còn Thượng thư đại nhân và Thượng thư phu nhân cùng nha hoàn, bà vυ".

Căn phòng im ắng, không một tiếng động. Đột nhiên Thượng thư đại nhân mở miệng nói: “Phu nhân, ta qua bên đó thăm Linh Nhi một lát!”

Dù sao cùng là con của hắn, hắn ở cạnh Lan Nhi mấy canh giờ rồi, hiện tại Linh Nhi đã tỉnh mà hắn vẫn không qua thăm nàng, như vậy hắn xứng đáng làm phụ thân các nàng sao?!

Thượng thư phu nhân gật đầu, ánh mắt vẫn chưa từng rời khỏi nữ hài trên giường. Thượng thư đại nhân thấy vậy thở dài, rồi cũng rời đi.

Trần ma ma - nha hoàn thϊếp thân của nàng mở miệng nói: “Phu nhân…”

“Đừng nói nữa, ta hiểu!”

Nàng là đang thiên vị Lan Nhi, nàng biết như vậy rất bất công cho Linh Nhi. Cả hai đều là nữ nhi của nàng, vậy mà nàng lại đi thương đứa này nhiều hơn đứa kia… Nàng biết như vậy là không đúng, nhưng nghĩ đến Lan Nhi bị tàn phế cả hai chân, mà Linh Nhi lại không sao. Nghĩ đến chuyện này nàng không tài nào đối mặt với Linh Nhi.

...

“Không…” Cơn ác mộng quấn quýt khiến Tiết Phong Lan mở to mắt, đáy lòng lạnh lẽo, nàng theo bản năng nhìn về phía hai chân nàng.

Hai chân được băng bằng vải trắng, một màu trắng thuần khiết khiến Tiết Phong Lan hoảng hốt.

Hành động của nàng làm kinh động đến Thượng thư phu nhân khiến Thượng thư phu nhân giậc mình, xen lẫn kinh hỉ:

“Lan Nhi, con tỉnh rồi!”

Tiết Phong Lan ngơ ngác, trong mắt là sự hoảng hốt: “Mẫu thân...”

“Lan Nhi, Lan Nhi của nương... Con làm ta lo lắng không thôi, Lan Nhi...” Thượng thư phu nhân ôm chầm lấy Tiết Phong Lan, dịu dàng vuốt tóc nàng.

“Mẫu thân... Mẫu thân...” Thượng thư phu nhân như cái cọc giữa biển khơi, cứu vớt Tiết Phong Lan sắp chết đuối.

“Mẫu thân... Con sợ lắm, mẫu thân...” Nàng khóc, nước mắt lăn dài trên má, mặt dụi vào lòng Thượng thư phu nhân.

“Lan Nhi ngoan, có mẫu thân ở đây sẽ không ai dám hại con...”

Dưới cái ôm ấm áp của Thượng thư phu nhân, Tiết Phong Lan dần dần bình tĩnh. Nàng ý thức được điều khác thường, mẫu thân của nàng không phải đã mất từ hai năm trước rồi sao?! Tại sao mẫu thân vẫn còn đây...?!

Nhớ tới chuyện năm đó ánh mắt nàng đầy tang thương, năm đó mẫu thân bệnh nặng, nàng lại không thể xuất cung trở về thăm mẫu thân, để rồi nghe tin mẫu thân qua đời. Đó là hối tiếc của nàng!

Nhưng mẫu thân tại sao vẫn còn sống, hơn nữa còn đang ôm nàng...?!

“Mẫu thân...” Tiết Phong Lan từ trong lòng Thượng thư phu nhân ngẩng mặt lên nhìn.

Vẫn là gương mặt thân thương ngày nào, vẫn là ánh mắt dịu dàng như thế...

Là mơ sao?! Mơ mà cũng chân thật như thế ư...?!

“Lan Nhi, con không sao là tốt rồi... Sau này không được theo tỷ tỷ làm những chuyện nguy hiểm như vậy...”