Chương 3: Chỉ sợ lòng của thánh nhân cũng loạn

Một ngày nọ, đại công tử Triệu Hành Viễn vừa mới hồi phủ. Ngồi chưa nóng ghế, nửa chén trà cũng chưa uống hết đã đứng dậy đi tới Hàm Ngọc Hiên để thăm hỏi Triệu Xu Ngọc.

Hắn tất nhiên cũng biết tiểu muội trời sinh đã hiếu động, cũng không có tính kiên nhẫn.

Hắn luôn bắt nàng đọc sách viết chữ, cũng không hy vọng về việc nàng sẽ học được nữ công may vá. Nhưng suốt ngày nàng chỉ biết đi theo phía sau lão tam để chạy đi chơi, còn thường xuyên xúi giục lão nhị mang nàng ra ngoài.

Nếu không cẩn thận, không chừng nàng đã bị tiểu tử lang thang nhà ai ở bên ngoài trêu chọc, bắt nạt.

Mặc dù Triệu Hành Viễn không thường xuyên ở nhà, nhưng mọi việc liên quan tới tiểu muội muội hắn đều nắm rất rõ.

Trong thành Cẩm Châu, người có đức cao vọng trọng, còn có học phú ngũ xa thì chỉ có Bạch lão tiên sinh. Nàng muốn học nữ hồng, thơ từ, hắn liền mời tiên sinh vào phủ để dạy nàng học. Để mời được Bạch lão tiên sinh, Triệu Hành Viễn cũng phải tự mình tới cửa bái phỏng.

Ở Triệu phủ cũng có xây một thư phòng không lớn không nhỏ. Nhưng bởi vì Triệu Xu Ngọc muốn đọc sách, bên trong thư phòng đã được xây dựng cực kỳ xa hoa, có địa long, có giường, bình phong, bàn thấp, mọi thứ đều là vật quý giá nhất. Hắn còn suy xét đến việc tuổi tác của Bạch lão tiên sinh đã cao, dạy dỗ một đám thiếu gia tiểu thư choai choai sẽ tiêu tốn không ít tinh lực, liền dành ra một sương phòng cho tiên sinh nghỉ tạm. Không chỉ lão tiên sinh có, các thiếu gia tiểu thư cũng có phòng để đọc sách.

Thư trai này có tên cũng rất hay - Phẩm Ngọc.

Người ngoài chỉ hiểu là quân tử đức hạnh như ngọc. Nhưng chỉ có tứ tiểu thư của Triệu gia mới biết được trong đó có bao nhiêu ảo diệu.

Hôm nay nàng vừa học xong, Triệu Hành Viễn đã đi tới Hàm Ngọc Hiên thăm Triệu Xu Ngọc. Hắn tới đây là có hai việc, một là kiểm tra thư phòng, hai là xem tiểu muội muội có ngoan ngoãn về phòng đọc sách hay không.

Hắn còn chưa kịp ngồi xuống, thân ảnh nhỏ xinh đã chạy thẳng vào trong lòng ngực của hắn.

Hành Viễn ca ca, Ngọc Nhi rất nhớ ngươi, ngươi đã thật lâu chưa tới thăm Ngọc Nhi a.

Triệu Xu Ngọc vươn cánh tay trắng nõn vòng lấy cổ Triệu Hành Viễn, làm nũng nói:

Hành Viễn ca ca cũng không thèm nhớ tới Ngọc Nhi.

Triệu Hành Viễn thuận thế ôm lấy thân ảnh mềm mại vào trong ngực, nhìn cái miệng nhỏ nhắn đỏ bừng đang vểnh lên. Ánh mắt to tròn như quả nho, lông mi dài cong cong. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn bởi vì vừa chạy mà lộ ra vẻ hồng nhuận. Nữ hài mười hai tuổi còn có chút tính tình của trẻ con, nhưng nàng giơ tay nhấc chân đều làm người khác thấy được chút vũ mị.

Nói bậy, ta làm sao có thể không nhớ tới Tiểu Ngọc Nhi? Bất quá là vì ta có rất nhiều việc cần xử lý ở Hứa Châu mà chậm trễ chút thời gian. Nhưng ta vừa về tới phủ không phải liền tới thăm Tiểu Ngọc Nhi.

Triệu Hành Viễn hôn hôn lên cái trán của Triệu Xu Ngọc. Khuôn mặt luôn lạnh lùng giờ phút này đã tràn đầy sủng nịch.

Việc học hành, đọc sách, viết chữ của Ngọc Nhi có tốt không?

Triệu Xu Ngọc được ca ca ôm, trên mặt của nàng tràn đầy vui mừng.

Ngọc Nhi đọc sách rất tốt a, chỉ là trong lòng không cảm thấy không vui. Đã tới đầu xuân, nhị ca ca cùng tam ca ca đều ra phủ đạp thanh du ngoạn, mã cầu, thơ hội mấy ngày liền, nhưng việc đáng nói chính là bọn họ không có mang theo Ngọc Nhi.

Cái miệng nhỏ lại chu chu môi nói:

Bọn họ đều khi dễ Ngọc Nhi.

Triệu Hành Viễn thấy thế chỉ cười cười nói.

Ngọc Nhi vẫn còn nhỏ tuổi, đi ra ngoài xuất đầu lộ diện bị người khác dọa sợ thì làm sao bây giờ? Đại ca đáp ứng ngươi, qua hai năm nữa, chờ Ngọc Nhi mười bốn mười lăm tuổi là có thể vui vẻ ra cửa chơi đùa, được không?

Triệu Xu Ngọc biết làm Triệu Hành Viễn nhả ra không phải là chuyện dễ. Triệu phủ này là của đại ca, chỉ cần hắn không cho phép, nàng có mọc cánh cũng không thể bay ra khỏi Triệu phủ.

Nhưng mỗi ngày Ngọc Nhi đều ở trong phủ, nhìn tường cao của đại viện. Hành Viễn ca ca lại thường xuyên không có ở đây, Ngọc Nhi thật sự rất cô đơn a.

Triệu Xu Ngọc chu môi, đôi mắt của nàng vừa chờ mong vừa ai oán mà nhìn Triệu Hành Viễn.

Hay là thời điểm Hành Viễn ca ca đi ra ngoài làm việc, cũng mang theo Ngọc Nhi, có được không?

Đối mặt với thanh âm mềm mại nũng nịu cầu xin kia. Triệu Hành Viễn nhìn tiểu muội do chính mình bao bọc nuôi lớn từ nhỏ. Thân thể nhu nhược như không có xương nằm trong ngực xoắn tới xoắn lui, vừa thơm lại vừa mềm, chỉ sợ ngay cả thánh nhân đang ngồi ở đây cũng khó mà lòng không rối loạn.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~