Chương 14

Kiếp trước nàng thật ngu ngốc, biết bao manh mối rõ ràng như vậy, nàng lại không nhận ra dù chỉ là một chút.

Thu Lộ nói: “Nhị tiểu thư, nô tỳ đã sai người đi báo cho phu nhân rồi, hay là đợi phu nhân đến rồi xử lý Quỳnh Nhi được không?”

“Được thôi.” Giang Chiêu Nguyệt cười: “Vậy thì đợi thôi.”

Nàng đã rất hiểu Thu Lộ.

Thu Lộ chắc nghĩ rằng, lát nữa khi phu nhân đến, cũng sẽ không thừa nhận thân phận của nàng.

Như vậy vừa có thể cứu Quỳnh Nhi, lại vừa có thể tuyên bố với toàn phủ, ngay cả phu nhân cũng không thừa nhận nhị tiểu thư, thứ nữ vẫn là thứ nữ, không thể làm gì được.

Quỳnh Nhi vui mừng, nhận ra mình đã có cơ hội thoát nạn.

“Cảm ơn Thu Lộ tỷ tỷ, hu hu hu...”

*

Phù Dung Các.

Giang Ngọc Nhưng nằm trên chiếc giường mềm mại, đắp một chiếc chăn mỏng, chăn làm từ vải dệt kim, bề mặt mịn màng, thêu hoa văn phức tạp.

Phu nhân hầu phủ ngồi ở đầu giường trông nom, khuôn mặt quý phái đầy lo lắng, thỉnh thoảng dùng khăn lau mồ hôi trên trán nàng.

Bà tử Trần đứng bên cạnh phu nhân, lên tiếng hỏi: “Phu nhân, lúc nãy nô tỳ thấy nhị tiểu thư cũng ngất xỉu, phu nhân có muốn đi thăm nhị tiểu thư không?”

Vừa rồi thái y Trần đã đến xem cho đại tiểu thư, chỉ bị kinh sợ một chút, không có gì nghiêm trọng, uống vài ngày thuốc an thần, sau này đừng bị kích động là được.

Bà tử Trần đã theo phu nhân hầu phủ từ khi phu nhân còn là một nữ tử, lúc đó bà ấy cũng chỉ là một tỳ nữ nhỏ, đã thấy dung mạo của phu nhân khi còn trẻ.

Phải nói rằng, từ lần đầu tiên nhìn thấy dung mạo thật của Giang Chiêu Nguyệt, bà tấy có thể xác định Giang Chiêu Nguyệt chính là nữ nhi thật sự của phu nhân.

Nhưng hiện tại, phu nhân dường như thương đứa con mà mình nuôi nấng hơn, lại không quan tâm đến nữ nhi thật sự của mình đã chịu khổ hơn mười năm.

Giang Ngọc Ngưng chưa ngủ sâu, nghe thấy bà tử Trần hỏi vậy, lập tức lắng tai nghe.

Hầu phu nhân thở dài, tay đưa lên day trán.

Bà không phải là người hồ đồ, làm sao không hiểu rằng Giang Chiêu Nguyệt mới thực sự là nữ nhi thân sinh của mình chứ?

Nhưng Ngưng nhi là người mà bà xem như là nữ nhi thân sinh nuôi nấng từ nhỏ, mọi y phục, thức ăn, trang sức, sách vở của Ngưng nhi đều qua tay bà.

Bà đã dồn quá nhiều tình cảm và tâm huyết lên người Giang Ngọc Ngưng, bà không thể không yêu đứa trẻ này, dù biết nàng ta không phải con ruột của mình.

Bà tự hỏi mình làm chủ mẫu một phủ, chưa từng khắt khe với thϊếp thất và nữ nhi của thϊếp thất, nhiều lắm chỉ là bỏ mặc không quan tâm đến thôi.

Bà không hiểu vì sao Kiều di nương lại làm ra chuyện như vậy, vì sao lại đổi con của bà chứ?

Hơn nữa, nhìn Giang Chiêu Nguyệt hôm nay, tính tình hoàn toàn không phải mẫu người bà thích, nữ nhi thân sinh của bà đã bị một di nương nuôi hư rồi.

Nói không tức giận, không phẫn nộ, là không đúng, bà đã muốn xử tử Kiều di nương từ lâu rồi.

Nhưng chỉ cần nghĩ đến dù sao Kiều di nương cũng là mẫu thân của Ngưng nhi, bà lại không thể nhẫn tâm xuống tay được.

Ngưng nhi bản tính thiện lương, nếu xử tử Kiều di nương, Ngưng nhi e rằng lại bệnh một trận mất.

Hầu phu nhân nói: "Chăm sóc Ngưng nhi thật tốt, không được chểnh mảng, ta phải đi xem nhị tiểu thư."

"Vâng, phu nhân, nô tỳ nhất định sẽ chăm sóc tốt cho đại tiểu thư!" Đại nha hoàn của Giang Ngọc Ngưng, Thanh Đào nghe lệnh vén rèm bước vào.

Khóe môi của Thanh Đào không giấu nổi nụ cười, trong lòng phu nhân, đại tiểu thư mới là quan trọng nhất, bảo họ không được chểnh mảng, chính là bảo họ đừng tin vào những lời đồn đó!

"Phu nhân! Người mau đến Thanh Phương viện xem đi! Nhị tiểu thư muốn đánh chết nha hoàn! Còn nói muốn đánh chết Kiều di nương nữa!"

Hầu phu nhân đang chuẩn bị đứng dậy, thì nghe thấy bên ngoài truyền đến một tiếng kêu gấp gáp.

Hầu phu nhân nghe thấy những lời này, sắc mặt lập tức tái mét!