Chương 15

Rốt cuộc Kiều di nương đã nuôi ra thứ gì vậy?

Đặt mình vào người khác, bà và Ngưng nhi tình mẫu tử thâm sâu, nghĩ rằng Kiều di nương và Giang Chiêu Nguyệt tình cảm cũng sâu đậm, sao Giang Chiêu Nguyệt có thể nói muốn đánh chết Kiều di nương chứ?

"Chưa nhận nàng là đích nữ, đã kiêu căng ngang ngược như vậy rồi, tùy hứng vô lý, Trần ma ma, đến Thanh Phương viện mau!"

Hầu phu nhân dẫn theo Trần ma ma, giận dữ đi đến Thanh Phương viện.

Sau khi Hầu phu nhân rời đi, Giang Ngọc Ngưng từ trên giường ngồi dậy.

"Thanh Đào, đi theo dõi đi!" Giang Ngọc Ngưng nói với Thanh Đào.

"Vâng, tiểu thư! Tiểu thư không cần lo lắng, trong lòng phu nhân tiểu thư vẫn là quan trọng nhất, nhị tiểu thư còn nói muốn đánh chết Kiều di nương, người không thấy sắc mặt phu nhân lúc đó đâu, đến dưỡng mẫu mà cũng muốn gϊếŧ, kẻ độc ác như vậy, phu nhân nhất định sẽ lạnh lòng thôi!" Thanh Đào an ủi Giang Ngọc Ngưng xong mới đi Thanh Phương viện.

Tôn ma ma bưng một bát thuốc an thần đến trước giường Giang Ngọc Ngưng, từng muỗng từng muỗng đút cho nàng uống.

"Đại tiểu thư, có nên xử lý Kiều di nương không?"

Ánh mắt của Tôn ma ma sắc như dao, uống vài ly rượu, lỡ lời, lời này ai tin?

Kiều di nương nhất định là sinh lòng hai ý, không chừng thật sự cùng Giang Chiêu Nguyệt sinh ra tình mẫu tử, người này không thể giữ được!

"Hà tất chúng ta phải ra tay, cũng có nhiều người muốn ả ta chết lắm." Giang Ngọc Ngưng uống xong thuốc an thần thì nằm xuống nghỉ ngơi.

*

Trong lòng Hầu phu nhân rất tức giận, bước đi vội vàng, dù vậy, cũng đi một lúc lâu mới đến nơi hẻo lánh Thanh Phương viện.

Thanh Phương viện gần tường hậu viện của Hầu phủ, là một trong những viện xa nhất.

Nơi ở của Giang Ngọc Ngưng là Phù Dung các, cách chính viện của Hầu phu nhân không mấy bước, cũng là do Hầu phu nhân lo lắng Giang Ngọc Ngưng mỗi ngày đến thỉnh an khó khăn nên mới sắp xếp nàng ta ở đó.

Còn thϊếp thất con thứ, Hầu phu nhân đẩy thẳng đến viện hẻo lánh, không nhìn thấy thì không phiền lòng.

Chỉ nhìn từ bên ngoài đã có thể thấy Thanh Phương viện cũ kỹ, khe hở giữa các tấm gỗ của cổng viện rộng bằng một ngón tay.

Nhìn thấy cảnh này, cơn giận trong lòng Hầu phu nhân lập tức tiêu tan quá nửa.

"Là phu nhân! Phu nhân đến rồi!" Có người kêu lên.

Trong sự dìu đỡ của Trần ma ma, Hầu phu nhân bước vào Thanh Phương viện, viện rất nhỏ, một mắt là nhìn hết, cửa phòng mở toang, ngay cả bên trong phòng cũng nhìn thấy hết.

Thực sự không có gì để nhìn, chỉ có thể dùng từ “gia đình nghèo túng” để miêu tả, một cái bàn, một bộ trà cũ kỹ, gần như là toàn bộ gia sản của Thanh Phương viện.

Đau lòng và hối hận lập tức trào dâng, cơn giận trong lòng Hầu phu nhân hoàn toàn tiêu tan.

Nữ nhi thân sinh của bà từ nhỏ đã ở nơi như thế này sao?

Nhìn lại y phục của Giang Chiêu Nguyệt, trên người nàng mặc thứ gì vậy? Ngay cả nha hoàn cũng ăn mặc đẹp hơn cả nàng!

Trên đầu càng không có chút trang sức, chỉ có một cây trâm có lẽ là do hôm nay cập kê mới có được.

Hầu phu nhân nghĩ đến những điều này, từng trận kinh hoàng.

Đây là nữ nhi thân sinh của bà, vốn nên là tiểu thư cao quý của Hầu Phủ, lại bị một tiện tỳ làm nhục bao năm…

"...” Hầu phu nhân gần như đứng không vững, nếu không có Trần ma ma đỡ, có lẽ bà đã ngã xuống đất.

Trần ma ma cũng đau lòng không thôi, nhỏ giọng nói với Hầu phu nhân: "Phu nhân, là tiểu thư của phủ Trường Ninh hầu, dù là thứ nữ, cũng không có lý do bị đối xử tệ bạc như vậy, những nô tài này sao có thể khi dễ chủ nhân như thế?"

Giang Chiêu Nguyệt từ lúc Hầu phu nhân bước chân vào Thanh Phương viện đã chú ý đến bà, biểu cảm của Hầu phu nhân thật sự là biến hóa khôn lường, cực kỳ thú vị.

Đời trước, chỉ vì nàng trở thành người què, mất danh dự, bà đến chết cũng không nhận nàng, còn gả nàng cho cái tên Thôi Tiều ác ma, để nàng bị hành hạ đến chết!