Chương 17

Ánh mắt Giang Chiêu Nguyệt quét qua mọi người, lạnh lùng nói: “Kẻ nào ức hϊếp ta thì đây chính là kết cục!”

“Phu nhân, nô tài ác ức hϊếp chủ nhân, bộ không đáng chết sao?”

Hầu phu nhân không thể chấp nhận con của mình bị nuôi thành tính cách này, lòng dạ ác độc như vậy, không có chút thiện lương như Ngưng nhi.

“Giang Chiêu Nguyệt! Lòng dạ ngươi ác độc như vậy, truyền ra ngoài, không sợ làm mất danh tiếng của tiểu thư Hầu phủ sao!”

“Ngươi nếu muốn làm đích nữ, thì hãy học hỏi Ngưng nhi, nếu ngươi có một nửa tốt như Ngưng nhi, ta sẽ cảm tạ trời đất!”

Giang Chiêu Nguyệt cười lạnh: “Ta đây không phải đang học hỏi Ngưng nhi của người sao? Hay người cho rằng nàng không độc ác bằng ta? Đó là vì, người chưa thấy rõ bộ mặt thật của nàng ta thôi, rồi sẽ có ngày đó, hừ hừ...”

Hầu phu nhân nghe lời Giang Chiêu Nguyệt nói, đột ngột lùi lại vài bước.

“Ngươi đang nói bậy bạ gì? Ngưng nhi là do ta đích thân nuôi lớn, tính cách của nàng ta rõ nhất, nàng ta bản tính thiện lương, không ác độc như ngươi đâu!”

“Đừng dựa vào việc ngươi là nữ nhi thân sinh của ta mà đi ức hϊếp Ngưng nhi, nếu ngươi dám ức hϊếp Ngưng nhi, ta sẽ không thừa nhận thân phận của ngươi nữa!”

Hầu phu nhân không tự chủ được so sánh Giang Chiêu Nguyệt với Giang Ngọc Ngưng.

Giang Ngọc Ngưng do bà nuôi dưỡng, đại phương chi lễ, tài hoa xuất chúng, cầm kỳ thi họa đều thông thạo, thích hợp làm đích nữ của Hầu phủ.

Còn Giang Chiêu Nguyệt, đã bị nuôi hỏng, không đọc sách, vô tài vô đức, nói không chừng còn không biết vài chữ, làm sao đảm đương được trách nhiệm của đích nữ Hầu phủ chứ?

Bà vốn định tìm thời gian nhận lại Giang Chiêu Nguyệt, nhưng giờ nghĩ lại, vẫn quá vội vàng.

Dù Giang Chiêu Nguyệt là nữ nhi thân sinh của bà, cũng phải xem tình hình thực tế.

Giang Chiêu Nguyệt thực sự không thể làm đích nữ của Hầu phủ được, sau này tìm cho nàng một trượng phu tốt là được.

Bà lo lắng, một khi nhận lại Giang Chiêu Nguyệt, với tính cách mạnh mẽ của nàng, nhất định sẽ ức hϊếp Ngưng nhi xuống bùn mất.

Nhưng Giang Chiêu Nguyệt là nữ nhi thân sinh của bà, là khúc ruột của bà.

Hầu phu nhân lắc đầu, đầu óc thực sự rất rối, vẫn là suy nghĩ thêm vài ngày.

Đôi mắt đẹp Giang Chiêu Nguyệt nhìn thẳng vào Hầu phu nhân, ánh mắt rõ ràng là đang cười nhưng lại chứa đầy nước mắt: “Ta ức hϊếp Giang Ngọc Ngưng hả? Ha ha ha! Rốt cuộc là ai ức hϊếp ai thế? Chẳng lẽ Phu nhân thật sự nghĩ rằng, Giang Ngọc Ngưng mấy năm qua không biết thân phận của mình sao?”

Giang Chiêu Nguyệt nói đến đó lập tức dừng lại, không nói hết.

Hầu phu nhân đang muốn suy nghĩ kỹ lời của Giang Chiêu Nguyệt, thì Kiều di nương đột nhiên quỳ xuống trước mặt bà.

“Phu nhân! Nô tỳ có lỗi với người, nô tỳ không nên tráo đổi hai đứa trẻ, nô tỳ lúc đó bị ma quỷ ám ảnh, nhưng đại tiểu thư nàng là vô tội, đại tiểu thư lúc đó chỉ là một đứa trẻ, nàng ấy không biết gì cả!”

Giang Chiêu Nguyệt nghe thấy lời này không nhịn được cười nói: “Đúng đúng đúng, Giang Ngọc Ngưng không biết gì hết, vui vẻ làm đích nữ Hầu phủ mười mấy năm, dù thân phận bị bại lộ, cũng còn có các người là dưỡng mẫu mẫu thân che giấu sự thật cho nàng, ai hạnh phúc hơn nàng ta chứ!”

“Ta đáng chết, rõ ràng là đích nữ Hầu phủ, lại bị một tiểu thϊếp tiện tỳ tráo đổi thân phận, bị một thứ nữ chiếm đoạt cuộc sống vốn thuộc về ta, tất cả là ta đáng chết, để Giang Ngọc Ngưng tiếp tục làm đích nữ đi, lời này các ngươi nghe có đủ vui chưa hả?”

Kiều di nương trước nay luôn ngạo mạn trước mặt Giang Chiêu Nguyệt.

Lúc này nghe thấy Giang Chiêu Nguyệt giọng điệu châm chọc, giận dữ nói với nàng: “Giang Chiêu Nguyệt! Đừng ở đây châm chọc! Ta phải phạt ngươi mới được! Quỳ xuống cho ta!”

Giang Chiêu Nguyệt không giận, ánh mắt hướng về Hầu phu nhân.

Cái dáng vẻ khinh bỉ ấy dường như đang nói, nhìn xem, Kiều di nương chính là đối xử với nữ nhi thân sinh của ngươi như vậy đấy.