Chương 18

Nàng chỉ tùy ý nói vài lời, Kiều di nương lập tức tự mình lộ tẩy.

Sắc mặt Hầu phu nhân lập tức trở nên khó coi, bà như bị người ta tát hai bạt tai, mặt nóng bừng bừng.

Bà đối xử tốt với một thứ nữ do tiện thϊếp sinh ra, còn nữ nhi thân sinh của mình lại chịu khổ trong tay một tiện thϊếp?

Lúc này, Hầu phu nhân muốn gϊếŧ Kiều di nương.

Nhưng nghĩ đến cảm xúc của Giang Ngọc Ngưng, bà kiềm chế lời sắp nói ra, dù sao Kiều di nương cũng là mẫu thân của Ngưng nhi.

“Phu nhân...phu nhân, ta, ta không phải ý đó...” Kiều di nương nhận ra mình nói sai, run rẩy cúi đầu.

Giang Chiêu Nguyệt hỏi Hầu phu nhân: “Phu nhân, không biết với tiện thϊếp làm ra chuyện tráo đổi thân phận thế này, người định xử trí thế nào đây?”

Lúc này Hầu phu nhân mới chú ý đến cách xưng hô của Giang Chiêu Nguyệt với mình——phu nhân.

Bà hồi tưởng lại những chuyện xảy ra hôm nay, Giang Chiêu Nguyệt chưa từng gọi bà một tiếng chân thành là mẫu thân, chỉ một câu khách sáo là phu nhân mà thôi.

Dù là thứ nữ, cũng nên gọi bà chủ mẫu một tiếng mẫu thân, tam tiểu thư Giang Tịch cũng gọi bà là mẫu thân.

Hầu phu nhân cảm thấy có gì đó rời xa mình, mơ hồ, bà không nhìn rõ, cũng không nắm bắt được.

Hầu phu nhân xoa xoa cái đầu đang đau nhức, nói: “Chuyện này, ta tự có quyết định.”

Trần lão thái y đã nói, Ngưng nhi không thể chịu thêm kí©h thí©ɧ nào nữa.

Xử lý một tiện thϊếp, không cần gấp gáp trong mấy ngày này, đợi Ngưng nhi khỏe lại một chút rồi xử lý cũng không muộn.

Bà đối diện ánh mắt như đang xem kịch của Giang Chiêu Nguyệt, nói thêm: “Kiều di nương vô lễ với nhị tiểu thư, phạt cấm túc nửa năm, phạt ba năm tiền tiêu vặt!”

Giang Chiêu Nguyệt nhìn theo bóng lưng Hầu phu nhân rời đi, lòng không khỏi đau nhói.

“Quả nhiên, không yêu chính là không yêu, mọi thứ khác đều không liên quan, chỉ là không yêu mà thôi...”

Kiếp này, thân thể nàng khỏe mạnh, danh tiếng vẫn còn, nhưng Hầu phu nhân vẫn không chịu nhận nàng.

Vì bảo vệ danh tiếng của Giang Ngọc Ngưng, ngay cả lý do phạt Kiều di nương cũng là vì vô lễ với nhị tiểu thư, chứ không phải tráo đổi huyết mạch Hầu phủ.

Chỉ là cấm túc nửa năm, phạt tiền tiêu vặt ba năm.

Hủy hoại cuộc đời người khác, cướp đi cuộc sống của người khác, chỉ là cấm túc phạt tiền tiêu vặt? Cái giá phải trả thật thấp.

“Nhị tiểu thư, người đang đau lòng sao?” Bích Hà chú ý đến đôi mắt buồn bã của Giang Chiêu Nguyệt, sự bi thương lạnh lẽo đó, nàng ấy chưa từng thấy qua, thật khiến người ta kinh hoàng.

“Lần cuối cùng, từ nay về sau, không có gì có thể làm tổn thương ta nữa.”

Giang Chiêu Nguyệt thu lại nước mắt, hoàn toàn từ bỏ người vốn là mẫu thân của mình.

Nhưng tại sao, nàng vẫn cảm thấy toàn thân mình phát lạnh vậy?

“A!” Ngực Giang Chiêu Nguyệt đau nhói, nàng cúi đầu nhìn, một viên đá rơi xuống, lăn vài vòng rồi dừng lại.

“Tiểu thư cẩn thận! Ai dám hại nhị tiểu thư?!” Bích Hà lập tức chắn trước Giang Chiêu Nguyệt, mắt cảnh giác nhìn quanh tường viện.

Giang Chiêu Nguyệt nhìn Bích Hà dũng cảm đứng trước mặt mình, một luồng ấm áp như suối nước nóng từ lòng nàng chảy ra, lan tỏa khắp người, xua tan cái lạnh lẽo.

Nàng không phải một mình, nàng còn có người cần bảo vệ, Bích Hà, Tiêu Chấn Đình...

Nàng phải trả thù, nàng còn rất nhiều việc phải làm mà!

“Líu la líu lo! Đồ thứ nữ hèn mọn! Dám ức hϊếp đại tỷ! Bổn thế tử sẽ đại diện chính nghĩa tiêu diệt ngươi!”

Trên tường viện, một cái đầu nhỏ lộ ra, là thế tử mười hai tuổi Giang Thừa Giác.

Giang Thừa Giác cầm ná nhắm vào Giang Chiêu Nguyệt, mặt đầy kiêu ngạo và chán ghét.

Giang Chiêu Nguyệt nhặt viên đá trên đất, nhắm thẳng vào Giang Thừa Giác, ném mạnh!

“Á! Đồ thứ nữ to gan! Dám tấn công bổn thế tử!”

Viên đá trúng đích vào trán Giang Thừa Giác, trán lập tức đỏ lên, Giang Thừa Giác kêu khóc om sòm.

Giang Chiêu Nguyệt học được cách đánh gãy tay người khác và dùng đồ ném người trong ba năm ở tay Thôi Tiều, bị đánh nhiều, tự nhiên sẽ biết.