Chương 2

Một khuôn mặt nhỏ phủ đầy phấn son, trắng đến ghê người, còn lố hơn người hát kịch nữa.

Là di nương Kiều dạy nàng trang điểm như vậy, từ khi nàng tám tuổi đã như thế, để không ai nhận ra dung mạo thật của nàng.

"Nhị muội, đừng làm chuyện dại dột, ta sẽ xin mẫu thân tha cho muội, không đánh muội nữa, muội về đi."

"Mẫu thân, nhị muội còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, mới gây rối lễ trưởng thành của Ngưng Nhi, Ngưng Nhi không trách muội ấy, mẫu thân tha cho muội ấy một lần đi."

Giọng nói dịu dàng này là của Giang Ngọc Ngưng.

Giang Ngọc Ngưng đứng bên cạnh Hầu phu nhân, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng, váy dài màu hồng phấn, làm cho cả người nàng ta thêm phần đáng yêu, khiến người khác thương xót.

Nàng ta với vẻ mặt thương xót, ánh mắt nhìn Giang Chiêu Nguyệt đứng bên bể nước, thoáng hiện lên sự hoảng sợ, nhưng chỉ là trong chốc lát, chớp mắt đã biến mất.

"Thu Lộ, còn không mau đưa nhị tiểu thư về." Giang Ngọc Ngưng nói với Thu Lộ trong đám đông, giọng nói mang theo vài phần lo lắng mà người khác khó nhận ra.

Thu Lộ là nha hoàn thân cận của Giang Chiêu Nguyệt, đã ở bên nàng mười năm.

Nghe lệnh, Thu Lộ vội chạy đến bên Giang Chiêu Nguyệt, lo lắng nói: "Nhị tiểu thư, đại tiểu thư đã khoan dung không truy cứu nữa, chúng ta mau đi thôi, nếu không thật sự sẽ bị đánh 20 trượng đấy ạ!"

Giang Chiêu Nguyệt biết Giang Ngọc Ngưng sợ, nàng ta sợ nàng sẽ để lộ khuôn mặt giống Hầu phu nhân trước mặt mọi người.

Kiếp trước, Hầu phu nhân đã phát hiện ra nàng là nữ nhi của bà ấy lúc nào?

Là sau tiệc ngắm hoa ở phủ Trưởng Công chúa, khi nàng bị Giang Ngọc Ngưng hại mất danh tiết, danh dự cũng mất.

Sau đó, nàng không trang điểm nữa, một lần tình cờ gặp Hầu phu nhân, bà ấy nhìn thấy khuôn mặt của nàng mà trực tiếp ngất xỉu.

Dù vậy, một kẻ tàn phế, một người mất danh dự không có tư cách trở thành đích nữ của Hầu phủ, cho đến khi Giang Chiêu Nguyệt chết thảm, Hầu phu nhân cũng không thừa nhận nàng là con ruột.

Sau khi chết nàng mới nghĩ ra, Giang Ngọc Ngưng dùng mọi thủ đoạn phá hủy danh dự, hủy hoại thanh danh, gϊếŧ nàng, vì sợ khuôn mặt này, một khi khuôn mặt này lộ ra trước mặt mọi người, Giang Ngọc Ngưng chắc chắn sẽ bị mọi người cười nhạo là thứ nữ mà dám chiếm tổ chim yến.

Giang Chiêu Nguyệt quay lại nhìn Giang Ngọc Ngưng cao cao tại thượng, tay nắm chặt mép bể nước.

Giang Ngọc Ngưng, kiếp này ta đến để báo th ngươi!

Ta muốn ngươi sống không bằng chết!

Những gì ngươi có, thân phận, quyền lực, của cải, nam nhân, danh dự, ta sẽ lấy lại hết.

Giang Ngọc Ngưng bị sát khí lạnh lẽo đột ngột xuất hiện từ Giang Chiêu Nguyệt làm sững sờ, thân mình cứng đờ.

Nàng ta nhíu mày thầm nghĩ, sao Giang Chiêu Nguyệt lại có khí thế đáng sợ như vậy? Chắc chắn là nàng ta nhìn nhầm rồi.

Nhìn lại Giang Chiêu Nguyệt, sát khí ghê người đã biến mất, vẫn là thứ nữ ăn mặc thua cả hạ nhân.

"Hừ!" Giang Chiêu Nguyệt hoàn toàn không để ý đến sự ngăn cản của Thu Lộ, mạnh mẽ gạt tay nàng ta ra, cười lạnh, cúi đầu xuống nước.

Nàng phải rửa sạch, lớp phấn son này.

Lúc này chân nàng vẫn chưa què, danh dự chưa mất, thanh danh vẫn còn tốt.

Kiếp này, vào lúc này để Hầu phu nhân nhìn thấy dung mạo thật của nàng, có như kiếp trước, dù biết nàng là nữ nhi thật của bà ấy, đến chết cũng không nhận nàng không?

"Người đâu! Mau lại đây! Nhị tiểu thư nghĩ không thông muốn tự tử kìa!"

Thu Lộ không ngờ Giang Chiêu Nguyệt lại đẩy mình, người nàng tin tưởng nhất chính là mình, không đề phòng bị đẩy ngã, không khỏi ngẩn ra, thấy Giang Chiêu Nguyệt cúi đầu vào bể nước, vội vàng hét lên.

"Nhị tiểu thư, đại tiểu thư không truy cứu chuyện người phá lễ trưởng thành nữa, nhị tiểu thư, xin người đừng nghĩ quẩn!"