Chương 3

Giang Ngọc Ngưng lộ ra vẻ lo lắng, ra sức ra hiệu cho Thu Lộ.

Thu Lộ hiểu được ý của nàng ta, mới cố gắng gỡ tay Giang Chiêu Nguyệt đang nắm chặt lấy bể nước. Điều khiến nàng ấy kinh ngạc là dù đã dùng hết sức lực, nàng ấy vẫn không thể gỡ ra dược!

Nàng ấy không ngờ, kẻ ngu ngốc như Giang Chiêu Nguyệt lại nghĩ đến việc dùng gương mặt thật để chứng minh thân phận, tuyệt đối không thể để nàng thành công.

"Nhị tiểu thư! Nô tì cầu xin người, mau cùng nô tì trở về Thanh Phương viện đi ạ! Nếu người còn làm loạn, lỡ như phu nhân tức giận bán người và Kiều di nương đi thì sao?! Lúc đó người sẽ không còn là quý nữ của hầu phủ nữa đâu!"

Giang Chiêu Nguyệt cố gắng bám lấy bờ bể nước, nếu buông tay, thứ chờ đợi nàng sẽ là hình phạt thê thảm hơn cả kiếp trước.

Mặt nước gợn sóng, bọt nước lục đυ.c nổi lên.

Nước lạnh kí©h thí©ɧ đầu óc mơ màng của Giang Chiêu Nguyệt, xung quanh ồn ào nhưng nàng như không nghe thấy.

Khi nàng ngẩng đầu lên từ trong nước, ánh mặt trời vừa lúc chiếu rọi từ sau mây.

Trên gương mặt của thiếu nữ được nước trong rửa sạch, từng giọt nước phản chiếu ánh sáng chói mắt, bộ quần áo đỏ rực xanh tươi cũng như phủ lên một lớp ánh sáng trắng, mơ màng, mái tóc đen ướt sũng dính vào cơ thể theo đường cong mà rũ xuống.

Nhìn thoáng qua, tựa như tiên nữ hạ phàm.

Trong khoảnh khắc, mọi người không hẹn mà cùng im lặng, tiếng hít thở đồng loạt vang lên.

Những quý nữ đến tham gia lễ cập kê của đích nữ hầu phủ kinh thành đều ngỡ ngàng.

"Đây là thứ nữ Giang Chiêu Nguyệt của phủ Trường Ninh Hầu sao?"

"A! Nàng... vốn có dáng vẻ thế này sao! Chưa thoa phấn, y phục rách rưới, nhưng ẩn hiện dáng vẻ của tiên nữ."

"Khoan đã, các ngươi không thấy là khuôn mặt của nàng ấy rất giống với phu nhân Trường Ninh Hầu sao?" Có người phát hiện điểm quan trọng.

Ánh mắt mọi người cứ luân phiên qua lại giữa Giang Chiêu Nguyệt và phu nhân hầu phủ, càng nhìn càng thấy giống, hai người đứng cạnh nhau, nói không phải mẫu tử ruột thịt thì chẳng ai tin.

Một quý nữ che miệng thốt lên: "Vậy nên, những gì Giang Chiêu Nguyệt vừa nói đều là thật sao? Nàng ấy mới là đích nữ chân chính của hầu phủ, Giang Ngọc Ngưng vốn được xưng là đệ nhất tài nữ kinh thành chỉ là thứ nữ của một tiện thϊếp thôi sao?"

Kiều di nương vốn là một nô tì làm việc nặng, leo lên giường Trường Ninh Hầu Giang Kính Nho, được thu làm thông phòng, sau khi mang thai và sinh ra tiểu thư của hầu phủ, mới được nâng lên làm thϊếp. Vì xuất thân là nô tì làm việc nặng, lại mang thân nô tịch, nên chỉ được làm tiện thϊếp.

Hầu phủ còn một vị thϊếp khác là Tiền di nương, xuất thân thương nữ, là lương thϊếp, sinh một nữ nhi là Giang Tịch, là tam tiểu thư.

Là thứ nữ, Giang Tịch cũng không có tư cách xuất hiện trong lễ cập kê của đích tỷ, lúc này đang phát giận trong viện của mình.

Trong giây lát, ánh mắt mọi người nhìn Giang Ngọc Ngưng trở nên quái dị.

Nếu Giang Ngọc Ngưng thực sự là thứ nữ của tiện thϊếp, dám chiếm đoạt vị trí đích nữ hơn mười năm, thì dù có đánh chết cũng không quá đáng.

Mặt nạ từ bi của Giang Ngọc Ngưng lúc này đã vỡ vụn, lông mày đầy hoảng loạn, nàng ta buộc mình bình tĩnh lại.

Nàng ta cảm thấy, mọi chuyện không nên phát triển theo hướng này, rốt cuộc là sai ở đâu?

Giang Ngọc Ngưng cắn răng thật chặt, vốn dĩ nàng ta phải là đích nữ của hầu phủ, chính cặp mẫu tử vô liêm sỉ này đã cướp đoạt thân phận mà nàng ta và mẫu thân nàng ta nên có.

Nàng ta sống cuộc sống mà lẽ ra thuộc về mình, có gì sai chứ?!

Kiều di nương cũng thật ngu ngốc, làm sao để Giang Chiêu Nguyệt biết được sự thật, xem ra bà ta cũng sống đủ rồi.

Giang Ngọc Ngưng thu lại cảm xúc.

Ngay lập tức, nước mắt tràn ra, quanh mắt đỏ lên, một giọt lệ trong suốt cứng đầu lăn xuống, nàng ta nhìn Giang Chiêu Nguyệt, lại nhìn phu nhân Trường Ninh Hầu, không tin nổi mà thốt lên.