Chương 7

Nếu như bình thường, dưới sự phủ nhận liên tiếp của người khác, Giang Chiêu Nguyệt chắc chắn sẽ nghi ngờ mình làm sai.

Nhưng hôm nay, Giang Chiêu Nguyệt không những không nghi ngờ mình làm sai, còn thách thức nàng ta nữa.

Nàng ta không thể ngồi yên chờ đợi bị vạch trần thân phận, phải chủ động tấn công.

"Mẫu thân..." Giang Ngọc Ngưng đảo mắt, ngất đi.

Phu nhân Hầu phủ vội vàng ôm lấy nàng ta, nhìn nữ nhi mà mình nuôi dưỡng, nước mắt rưng rưng ngất xỉu, bà hoảng hốt gọi: "Người đâu! Người đâu! Trần mụ mụ! Mau đi mời Trần thái y đến dây!"

"..."

Đích trưởng nữ của Hầu phủ được sủng ái đột nhiên ngất xỉu, hiện trường lập tức trở nên hỗn loạn, khách khứa cũng tự động rời đi.

Giang Chiêu Nguyệt bỗng nhiên dùng khuỷu tay đánh mạnh vài cái, nhân lúc hai bà tử đau đớn, nàng lập tức giãy thoát khỏi bọn họ.

Nàng cũng hơi lảo đảo suýt ngã xuống.

Tỳ nữ nhị đẳng Bích Hà nhanh chóng chạy đến đỡ nàng.

Bích Hà thấy khuôn mặt trắng bệch như bệnh của tiểu thư, tóc ướt đẫm, vội vàng hét lên với Thu Lộ ở bên cạnh: "Thu Lộ tỷ tỷ, mau đi mời đại phu đi!"

Bích Hà đã thấy mặt thật của Giang Chiêu Nguyệt vài lần, hơn nữa với sự quen thuộc của nàng ấy với Giang Chiêu Nguyệt, chỉ cần nhìn bóng dáng cũng nhận ra được.

Giang Chiêu Nguyệt cảm nhận được đôi tay đang nắm chặt lấy mình, lòng bàn tay đầy chai sần, là do nhiều năm làm việc nặng nhọc mà ra.

Bích Hà là người duy nhất trong Thanh Phương viện thật lòng coi nàng là chủ tử.

Giang Chiêu Nguyệt bất giác nắm chặt đôi tay ấy.

Kiếp trước, Bích Hà đã chết vì bảo vệ nàng, Bích Hà cùng nàng gả vào phủ tướng quân Định Viễn.

Đêm bị trói gả vào Thôi phủ, Bích Hà vì ngăn cản Thôi Tiều đánh nàng mà bị Thôi Tiều đâm chết bằng một kiếm.

Trước khi chết, nàng ấy vẫn còn nói: "Tiểu thư... mau chạy đi..."

Hai bà tử theo Giang Chiêu Nguyệt và Bích Hà đến cửa Thanh Phương viện.

Đến nơi lập tức đá mạnh cửa viện.

"Nhị tiểu thư hãy ngoan ngoãn tự kiểm điểm trong viện, một kẻ thứ nữ mà dám lớn tiếng trong lễ cập kê của tiểu thư, thật không biết trời cao đất dày là gì!"

"Hừ, làm tiểu thư lớn ngất xỉu, phu nhân sốt ruột, đợi đại tiểu thư tỉnh dậy, ngươi sẽ biết tay!"

Hai bà tử nói mấy câu khinh miệt với Giang Chiêu Nguyệt đang nằm trên mặt đất trong viện rồi mới rời đi.

Vào trong Thanh Phương viện, Giang Chiêu Nguyệt đưa tay vuốt ve khuôn mặt quen thuộc của Bích Hà, thật ấm áp, có thể chạm vào được.

Bích Hà sờ lên trán nàng, không nóng lắm.

"Tiểu thư, Thu Lộ tỷ tỷ đi mời đại phu rồi, nô tỳ đỡ tiểu thư lên giường nằm nghỉ nhé."

Giang Chiêu Nguyệt dưới sự dìu đỡ của Bích Hà vào phòng.

Bày trí trong phòng rất giản đơn.

Chỉ có một chiếc bàn vuông bằng gỗ cũ, trên bàn đặt một cái ấm trà không có vòi, cùng với hai chiếc chén trà bị vỡ.

Trong phòng không có lấy một miếng bánh ngọt, nhìn thật chẳng giống phòng của một tiểu thư hầu phủ chút nào.

Những năm qua, chủ mẫu không quan tâm, di nương lại không có tiền tài, phòng của Giang Chiêu Nguyệt mới đơn sơ thế này, còn không bằng phòng của hạ nhân nữa.

Giường cũng rất đơn sơ, dùng chiếc chăn đã không biết bao nhiêu năm, mùa đông mùa hè đều chỉ có một chiếc chăn này.

Nhìn chiếc giường này, vô số đêm lạnh giá đã trải qua lập tức hiện lên trong ký ức.

Nàng không còn lựa chọn nào khác, nằm lên giường, Bích Hà giúp nàng cởi giày ra.

"Bích Hà, rót cho ta một chén nước, ta khát rồi." Mặt Giang Chiêu Nguyệt tràn đầy vẻ mệt mỏi nói.

"Hả? Dạ! Dạ! Tiểu thư! Bích Hà đi ngay!"

Bích Hà sững sờ một lúc, trước đây tiểu thư rất nhát gan, không dám sai bảo bọn họ làm việc.

Dù nói triều Đại Ung địa vị của thứ thϊếp, thứ tử thứ nữ thấp, nhưng dù sao cũng là chủ tử, địa vị thấp đến đâu, cũng chỉ là trước mặt chủ mẫu, làm sao có thể để nô tài lấn lướt được.

Đột nhiên được tiểu thư sai bảo, lòng nàng ấy không kìm được vui sướиɠ.

Nàng ấy có thể cảm nhận được, tiểu thư đã thay đổi, nàng ấy thích tiểu thư hiện tại, nhưng cũng thương tiếc tiểu thư trước kia.